Cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc.
Đêm khuya ở một nơi nào đó, Hà Thánh Nguyên đang nổi nóng với người quản lý.
“Rốt cuộc là xảy chuyện gì? Tại sao đột nhiên tất cả đều bị hủy hết?”
Người quản lý lạnh mặt nhìn anh ta: “Gần đây cậu đã từng đắc tội với ai rồi phải không?”
Hà Thánh Nguyên: “Tôi không có!” Anh ta nói xong, đột nhiên nhớ tới một khả năng.
Anh ta mím môi, híp nửa mắt nhớ lại. Gần đây anh ta luôn thành thật quay phim ở trong đoàn làm phim sao có thể đắc tội với ai chứ, nhiều nhất là ở sau lưng động tay chân một chút thôi.
“Nhớ ra rồi?”
Hà Thánh Nguyên túm chặt tóc, khổ não nói: “Hôm quay phim..... có đẩy một người.”
Người quản lý trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Ai?” “Lê Nhất Ninh”
Nghe xong, mặt người quản lý lập tức trắng bệch: “Là người mới mà giải trí Tinh Hà vừa mới ký hợp đồng?”
“Ừm”
Trưa hôm đó, quản lý của Hà Thánh Nguyên đi rồi nên không hề biết còn xảy ra chuyện này, bây giờ nghe thấy anh ta than oán: “Toi rồi toi rồi”
Hà Thánh Nguyên không hiểu nhìn anh ta: “Cái gì mà toi rồi, chẳng lẽ Lê Nhất Ninh có bối cảnh gì sao?”
Người quản lý cười găn một tiếng, nhìn anh ta nói: “Cậu nói xem, cô ấy không có bối cảnh mà có thể ký hợp đồng với giải trí Tinh Hà sao?” Anh ta chỉ Hà Thánh Nguyên mắng: “Cậu có đầu óc để suy nghĩ chút được không, mới đây thôi Hoắc Thâm vừa tiết lộ có quan hệ quen biết từ trước với Lê Nhất Ninh, cậu nói xem cô ấy có bối cảnh không.”
“Cái gì?”
Xem đoạn video trên hot search rồi Hà Thánh Nguyên mới thâm biết bản thân đã đắc tội người ta thật rồi.
Anh ta nhìn quản lý đây hoảng hốt: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Người quản lý lắc đầu: “Tôi không biết.”
Anh ta ngừng chốc lát, nói: “Cậu tốt nhất là cầu nguyện cho quan hệ của Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh không sâu đi, bằng không cả đời này của cậu đừng mong có ngày lộ diện trong cái giới này.”
Anh ta nhìn Hà Thánh Nguyên: “Khi đó tại sao cậu lại đẩy Lê Nhất Ninh?”
Hà Thánh Nguyên không lên tiếng.
Khi đó tại sao lại đẩy? Thật ra hình như cũng không có nguyên nhân gì, có thể là lúc ở trong phòng nghỉ nghe thấy quản lý của Giang Nguyên nói chỉ cần đứng cùng một chỗ với Lê Nhất Ninh sẽ lên hot search, cũng có thể là nguyên nhân khác, tóm lại vào giây phút xuống tay đó giống như bị quỷ sai khiến đầu óc cứ thế mà làm.
Người quản lý nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, lạnh mặt nói: “Đợi Lê Nhất Ninh về nói tiếp, giờ tôi dẫn cậu đi xin lỗi, để tôi liên lạc với Tống Tĩnh trước.”
“Ừm, cảm ơn anh Lưu”
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tiễn Hoắc Thâm đi rồi, Lê Nhất Ninh nhận được điện thoại của Tống Tĩnh.
Đêm hôm trước Tống Tĩnh có gọi cho cô rồi, nói chuyện liên quan tới Hoắc Thâm.
Nhưng may là hai người không có nháo ra tin tức gì lớn, Tống Tĩnh tạm thời tin tưởng hai người chỉ có quan hệ bạn cũ đơn thuần nên không hỏi nhiều.
“Cái gì? Quản lý của Hà Thánh Nguyên tìm chị xin lỗi rồi?”
Tống Tĩnh 'ừ' một tiếng: “Bất ngờ đúng không.”
Lê Nhất Ninh tắt mic, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Thật ra không bất ngờ, tối qua Giản Viên Viên nói với em rồi, nói gần đây rất nhiều tài nguyên của anh ta đột nhiên mất hết rồi.”
Tống Tĩnh ngẩn người, rất kinh ngạc: “Là em làm?”
“Không phải.”
Lê Nhất Ninh gãi mũi chột dạ nói: “Về nhà em có cáo trạng với người trong nhà.”
Tống Tĩnh: “......”
Cô thật lòng cảm thấy làm quản lý của Lê Nhất Ninh, nội tâm cô nhất định phải mạnh mẽ hơn những người bình thường bằng không sao có thể chịu đựng được từng đợt kinh ngạc” liên tiếp như thế này.
May là chuyện này không có ảnh hưởng quá lớn, càng huống chỉ là Hà Thánh Nguyên gây chuyện trước.
Tống Tĩnh sau khi dặn dò cô vài câu rồi không nói nhiều nữa.
“Chỉ còn ghi hình thêm một thời gian ngắn nữa thôi, quan hệ giữa em và Đồng Nhiễm quá kém rồi, em hơi kiềm chế một chút tránh cho cô ta ngáng chân em.”
Danh Sách Chương: