Nhìn thấy bóng lưng ba người đi xa, Lê Nhất Ninh đeo kính râm vô thức híp mắt.
Sao cô càng ngày càng không thích Đồng Nhiễm vậy chứ.
Đợi người đi rồi, Phương Văn Lâm nhìn cô: “Giờ ở đây đợi họ quay lại hay là đi dạo một vòng?”
Lê Nhất Ninh đẩy kính râm: “Anh Lâm, tôi muốn làm một chuyện.”
“Hả?” Fan trên kênh trực tuyến cũng tò mò nhìn cô.
Lê Nhất Ninh quay đầu, nhìn về phía tổ đạo diễn: “Đạo diễn, trả tiền.”
Đạo diễn: “????” Mặt đạo diễn đầy vẻ khó hiểu: “Trả tiền gì?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Tiền cưỡi ngựa vừa rồi, tôi đã hỏi giá rồi, ở đây cưỡi ngựa đắt nhất cũng chỉ mất hai trăm đồng một buổi chiều thôi, ông đây một tiếng đồng hồ thu năm trăm là có ý gì”
Cô kiêu ngạo nhướng mày, miệng không ngừng bla bla: “Nếu ông không trả tiền, lát nữa tôi sẽ đi trang web về quyền của người tiêu dùng tố cáo mấy người thu phí giá cao ở trong khu du lịch.”
Đạo diễn: "????”
Fan trong kênh trực tuyến nghe thấy một chuỗi lời nói này của Lê Nhất Ninh cũng bị cô chọc cười.
[Ha ha ha ha ha ha lần đầu tiên tôi biết Lê Nhất Ninh lại hài như vậy đấy!]
[Thật ra từ khi bắt đầu tôi đã biết Lê Nhất Ninh không chịu để yên rồi, cô ấy biết giá cả không đúng, vốn muốn nói giá kết quả bị Đồng Nhiễm đồng ý, cô ấy lại ngại không đánh gãy lời của Đồng Nhiễm, không ngờ sau khi người đi rồi đột nhiên gây khó dễ cho tổ đạo diễn, thật buồn cười chết mất.]
[Ha ha ha ha ha ha thành fan thành fan, Lê Nhất Ninh đáng yêu quá.]
[Không đúng, người ta đã thu tiền rồi, tại sao muốn đi đòi về chứ.]
[Bà chị lầu trên không hiểu rồi, đây là mánh lới của chương trình, hơn nữa tôi cảm thấy Lê Nhất Ninh làm rất đúng, giá này không chỉ tăng một chút thôi đâu.]
Mọi người tranh luận không ngừng nghỉ.
Lê Nhất Ninh cũng đang mặc cả với tổ đạo diễn.
“Năm trăm một tiếng đồng hồ đạo diễn mấy người lời quá rồi được không.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu ông không trả tiền lại thì ngày mai bọn tôi không có tiền ăn cơm rồi.”
Đạo diễn: “Mọi người có thể nghĩ cách kiếm tiền mà.”
Lê Nhất Ninh: “Kiếm thế nào được chứ, tôi có thể bảo người đưa tới, có thể được không.”
Đạo diễn: “......” Tuyển thủ bên tranh biện quá mạnh, căn bản nói không lại. Có điều đến cuối cùng tổ đạo diễn vẫn không trả tiền, ý là cô có bản lĩnh thì lúc đầu cứ nói giá, bỏ tiền ra rồi nào có
chuyện lấy trở về.
Nghe xong, Lê Nhất Ninh ngược lại không miễn cưỡng nữa.
Cô nhìn chằm chằm đạo diễn chốc lát: “Ông vừa nói tôi có thể kiếm tiền đúng không?”
“Đúng.”
Đạo diễn ngẩn ra chốc lát: “Không được cho người nhà đưa tiền tới.”
Lê Nhất Ninh phẩy phẩy tay, chậc một tiếng: “Đạo diễn ông quá không tin tưởng tôi rồi, tôi là người như vậy sao.”
Cô chính là như vậy.
Không lâu sau, Hoắc Thâm lại dẫn đầu trở lại trước.
Lê Nhất Ninh hơi bất ngờ, nói thật thì nhìn người đàn ông đó ngồi trên lưng ngựa, lúc ánh mặt trời rọi lên người anh ấy phác họa nên gương mặt đẹp đế của anh ấy, có khoảnh khắc Lê Nhất Ninh bị hạ gục bởi nhan sắc này rồi.
Thật đấy, chỉ trong chớp mắt thôi.
Vẻ đẹp của Hoắc Thâm, vượt sức tưởng tượng của cô.
Rất nhanh, cô lại trở về bộ dáng bình thường.
“Thầy Hoắc, sao anh về trước rồi?”
Hoắc Thâm tiêu sái nhảy xuống ngựa, 'ừ' một tiếng: “Muốn thử một chút không?”
Lê Nhất Ninh sợ hãi: “Không muốn” Cô ngừng chốc lát: “Anh không muốn cưỡi nữa?” Hoắc Thâm gật đầu: “Quá ồn.”
Rõ ràng chỉ có hai chữ nhưng Lê Nhất Ninh rất nhanh đã nghe ra ý ở ngoài lời là — — anh chê Đồng Nhiễm quá ồn ào.
Mà lúc này, Đồng Nhiễm và Giang Nguyên cũng đang tiến hành tranh chấp của bọn họ.
Danh Sách Chương: