Trong chăn có chút oi bức, Lê Nhất Ninh nhìn chăm chăm hàng chữ đó rất lâu thẳng đến khi bản thân cảm thấy hít thở không ra hơi nữa.
Cô ngừng lại chốc lát, sau đó lật chăn ra để hít thở.
Giản Viên Viên không nhắn lại nữa, cô cũng không trả lời.
Nửa ngày sau, Lê Nhất Ninh đóng điện thoại đặt sang một bên thử để bản thân yên tĩnh lại rồi ngủ.
Nhưng vừa khép mắt, trước mắt của Lê Nhất Ninh lại xuất hiện rất nhiều Hoắc Thâm với từng biểu cảm khác nhau, anh lạnh lùng thỉnh thoảng ấm áp, hiếm khi nở nụ cười trên mặ còn có ngày hôm qua, ở hiện trường sự kiện anh đã đối mắt nhìn nhau với mình giữa dòng người tấp nập.
Từng chỉ tiết một, giống như thước phim quay chậm lướt qua trong đầu.
Bỗng, cảnh tượng thay đổi, đột nhiên Lê Nhất Ninh nhớ tới kịch bản cô cầm trong tay ngay nhân vật mà cô sắp diễn.
Lê Nhất Ninh tâm phiền ý loạn không thôi, lúc vừa định ép mình vào giấc ngủ thì bên cạnh bỗng có giọng nói truyền tới.
“Không khỏe?”
Người cô cứng đờ, quay đầu lại nhìn Hoắc Thâm.
“Hả?”
Hoắc Thâm nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, thấp giọng nói: “Ngủ khó chịu như vật sung thêm một câu: “Hay là bởi vì tôi nằm bên cạnh?”
Lê Nhất Ninh tuy có chút mơ hồ nhưng vẫn nhanh chóng lý giải được ý trong hai câu nói này của Hoắc. Thâm.
Em ngủ không được là vì khó chịu, hay là vì tôi ngủ bên cạnh nên em khó chịu?
Cô há miệng, nửa ngày sau mới nặn ra hai chữ: “Không phải.”
Nhưng trong phút chốc Lê Nhất Ninh cũng không biết nên giải thích cái gì, cô khép mắt không cố gắng thêm nữa: “Không phải vì nguyên nhân này, tôi ngủ trước. đây. Ngủ ngon.”
Nói xong, cô không dám nhìn Hoäc Thâm nữa, chỉ quấn chặt cơ thể bắt đầu đếm cừu ru ngủ bản thân.
Hoắc Thâm nhìn chăm chú bóng lưng của người bên cạnh rất lâu mới dần dần thu tầm mắt lại.
Buổi chiều hôm sau, Lê Nhất Ninh cùng Giản Viên Viên hẹn nhau uống trà chiều.
Cô không ngờ Trương Nhã cũng tới tham gia náo nhiệt.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Trương Nhã liếc cô một cái: “Lê Nhất Ninh, cô nhìn thấy tôi thì ghét bỏ vậy sao?”
Lê Nhất Ninh không có thời gian tranh biện với cô ấy, cô nằm bò trên bàn thở dài: “Đúng là có một chút.”
Trương Nhã: “...... Cô..... cô quá đáng lắm.”
Lê Nhất Ninh cười một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra nặn gương mặt mủm mĩm của Trương Nhã, cười nói: “Tôi phát hiện cô rất đáng yêu đấy.”
Nghe xong, Trương Nhã lập tức xù lông: “Không cho. phép nói tôi đáng yêu!”
Từ nhỏ đến lớn cô đều có mặt tròn, cho dù không béo lắm nhưng luôn bị người ta nói đáng yêu, trước giờ chưa có ai khen cô đẹp cả, Trương Nhã biểu thị rất phiền.
Sau này khi lớn lên rồi, điều cô ky nhất là người khác khen mình đáng yêu, cô không thích nghe từ này chút nào hết.
Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đưa mắt nhìn nhau, phì cười: “Sao không thể khen chứ.”
Trương Nhã: “Thì chính là không được thôi.” Lê Nhất Ninh cạn lời.
Giản Viên Viên ở bên cạnh giảng hòa: “Hai người làm gì thế, vừa gặp mặt đã cãi nhau rồi.”
Cô chỉ Trương Nhã: “Mình nghĩ hôm nay Trương Nhã cũng rảnh rỗi, lần trước hai người còn uống cà phê cùng nhau rồi mà, gọi cô ấy ra đây cũng được phải không?”
“Được chứ.”
Lê Nhất Ninh cười cười: “Đều được cả.”
Danh Sách Chương: