Trong phòng chỉ để sáng hai ngọn đèn nhỏ, Lê Nhất Ninh không thích phòng quá sáng cho nên lúc đi vào không hề mở đèn chùm xa xỉ trị giá mấy trăm vạn kia.
Nhưng lúc này, cô hối hận rồi. Giờ khắc này ánh đèn trong phòng mờ ảo giống như đang. ám chỉ chuyện gì đó rồi. Càng đừng nói tới những lời Hoắc.
Thâm vừa nói.
Nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông, mạch suy nghĩ của Lê Nhất Ninh phút chốc bị kéo xa.
Cho tới khi..... phong cảnh trong mắt càng lúc càng nhiều, cô mới giật mình tỉnh táo lại.
“Không phải!”
Lê Nhất Ninh bật mạnh nhảy khỏi giường, làm cuộc vùng vẫy cuối cùng.
“Hoäc Thâm, anh nghe tôi giải thích.” Cô trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Hoäc Thâm cười khẽ một tiếng, nhìn động tác của cô lúc này: “Giải thích cái gì?”
Anh nói xong, duỗi tay tóm chặt tay của Lê Nhất Ninh, sau một hồi điên đảo trời đất cô đã bị đè ở trên giường, cổ tay bị người đàn ông này năm chặt.
Lê Nhất Ninh:"...."
Đến nước này, cô coi như là biết rõ hậu quả của việc khi nói một người đàn ông không được có bao nhiêu nghiêm trọng rồi.
“Chính là..... tôi không có ý đó.” Cô muốn khóc mà không có nước mắt, thật sự cảm thấy bản thân là đồ đầu heo, rõ ràng tối qua Hoắc Thâm còn trêu chọc cô, kết quả cô không hề xem là thật.
Giờ phút này, Lê Nhất Ninh rất muốn đánh dẹp bản thân nhiều chuyện.
Hoäc Thâm cười lạnh một tiếng, cúi đầu kề sát cô: “Phải không” Anh nhìn người phụ nữ đang vùng vẫy dưới người, trong mắt không chỉ có sự tức giận thậm chí còn có chút dục vọng khó nói ra.
Một tay của anh đè cổ tay của Lê Nhất Ninh, tay còn lại nắm chặt cằm của cô, ngay lúc sắp chạm vào khóe môi của cô thì không biết tiếng chuông điện thoại của ai vang lên ở trong phòng.
Âm thanh vô cùng chói tai, cắt ngang bầu không khí vốn có trong phòng.
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, vội vàng nói: “Điện thoại, nghe điện thoại trước.”
Động tác của Hoäc Thâm hơi ngừng lại, giống như không có hứng thú với cuộc điện thoại đó.
Anh nghiêng người, môi vừa mới sượt qua gò má của Lê Nhất Ninh thì Lê Nhất Ninh đột nhiên nũng nịu gọi một tiếng: Ông xã.”
Hoäc Thâm không nhúc nhích.
Lê Nhất Ninh đổi chiến lược, cô duỗi tay ôm cổ anh, con ngươi lấp lánh nhìn anh: “Anh nghe điện thoại trước được không?”
Hai người im lặng nhìn nhau, cho tới khi tiếng chuông tắt rồi dừng lại, rồi lại vang lên, Hoắc Thâm mới buông cái tay bị túm chặt của cô ra, cười giều một tiếng đứng dậy rời khỏi.
Sau đó, người đàn ông cầm lấy điện thoại ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Hoäc Thâm đi rồi, cơ thể căng chặt của Lê Nhất Ninh đột nhiên thả lỏng ra.
Cô thở ra một hơi nằm liệt ở trên giường, lắc lắc cổ tay vừa rồi bị đè đau, Lê Nhất Ninh bỗng phát hiện trên cổ tay còn mang theo chút vết đỏ chính là do vừa rồi Hoäc Thâm tức giận làm ra.
Cô giơ cánh tay che mắt, nghĩ tới từng màn vừa mới diễn ra.
Sau khi ra khỏi phòng, Hoắc Thâm lạnh giọng “alo' một tiếng.
Lâm Thuận Bân vừa nghe giọng nói này của anh thì phát hiện không đúng, nhưng có việc quan trọng nhất định phải báo cáo.
“Hoäc tổng, chỉ nhánh công ty bên đó xảy ra chút chuyện” Hoäc Thâm nhấc mí mắt đi vào thư phòng: “Nói” Lâm Thuận Bân nhanh chóng báo cáo tình hình, thấp giọng nói: “Bên đó không cách nào xử lý, chỉ có thể chờ chỉ thị của ngài.
Nghe xong, Hoäc Thâm “ừ một tiếng: “Đầu tiên phải ổn định cảm xúc của người bị hại trước, việc còn lại mở họp nói tiếp.
“Vâng”
Anh trực tiếp mở máy tính, trong vòng năm phút tất cả lãnh đạo các cấp của công ty đều tập hợp lại, mở một hội nghị dài dòng.
Danh Sách Chương: