Ngũ quan của anh đẹp đẽ, mồi một vị trí đều được phác họa hài hòa thích hợp nhất, nay khi đã ngủ rồi vẻ ác liệt đó giảm đi không ít, ngược lại trông càng dịu dàng đi rất nhiều.
Nghĩ tới quan hệ của hai người, Lê Nhất Ninh thấy không còn sợ nữa, cô duỗi tay muốn chạm vào mặt anh.
Cô chạm vào một cái.
Xúc cảm đúng là rất tốt.
Lê Nhất Ninh nhướng mày, cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô ngồi dậy khỏi vòng tay Hoắc Thâm, nằm sấp ở bên cạnh nhìn, nghĩ ngợi một hồi cô còn duỗi tay sờ lông mi của Hoắc Thâm.
Lồng mi của người đàn ông này uốn cong, còn dài hơn của phụ nữ.
Vừa mới nắm chặt, tay của người đàn ông đã túm chặt eo của cô.
Lê Nhất Ninh sững người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã mở mắt ra, đổi tư thế với anh.
Cô:
Không phải, sao lại nhanh như vậy?
Hai người một trên một dưới đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh chớp mắt, người xấu giành cáo trạng trước: “Anh giả vờ ngủ?”
Hoắc Thâm cụp mắt, nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của cô một hồi, con ngươi tối đi: “Không có.”
Lê Nhất Ninh: ” Vậy vừa rồi sao anh không thức dậy?”
Hoắc Thâm bật cười, phản bác lời lên án của cô: “Sau khi em dậy anh cũng dậy rồi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt.
Cô nhìn Hoắc Thâm, vô thức nuốt nước miếng một cái: “Còn muốn ngủ không?”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Em còn muốn ngủ?”
Lê Nhất Ninh im lặng mấy giây, nhỏ giọng nói: “Nếu anh còn muốn ngủ, em có thể ưm ”
Mấy chữ ‘ngủ cùng anh’ còn chưa kịp nói ra thì miệng cô lại bị che kín rồi.
Lê Nhất Ninh nức nở một tiếng, không nói ra được câu hoàn chỉnh nào nữa.
Cô không biết câu nói nào của mình đã tác động tới Hoắc Thâm khiến anh đột nhiên xúc động như
vậy.
Tư thế hiện tại của hai người muốn làm chút gì đó đúng là rất phù hợp, Lê Nhất Ninh ngẩn người còn chưa phản ứng lại, nụ hôn của người đàn ồng lập tức ùn ùn rơi xuống.
Sợi dây căng chặt trong đầu Lê Nhất Ninh phút chốc đứt ngang.
Giữa lúc mơ hồ, hình như cô cảm nhận được Hoắc Thâm tách ra, đột nhiên cô giơ tay kéo chặt quần áo của anh.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh nhìn rõ nỗi khát vọng trong đáy mắt của anh.
Con ngươi anh nặng nề, lửa bị đốt lên đang được anh kiềm nén, giọng nói anh khàn đục kề sát tai cô: “Làm sao vậy?”
Lê Nhất Ninh khựng lại, mở miệng nói: “Chúng ta là vợ chồng.”
Hoắc Thâm sững người, cảm thấy hơi bất ngờ: “Khồng sợ hối hận.”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng, ôm lấy cổ anh chủ động hôn lên, dùng hành động để chứng minh bản thân có hối hận hay không.
Lúc thích một người fôi dều muốn dâng tặng tất cả những điều tốt đẹp nhất của mình cho người đó.
Lê Nhất Ninh của lúc này, đại khái chính là như vậy.
Có điều đến cuối cùng, hai người vẫn không
thuận lợi tiến hành giao lưu sinh hoạt vợ chồng, trong phòng Lê Nhất Ninh thiếu nhu yếu phẩm cho tình nhân.
Nhưng cồ vẫn phải bỏ ra một cái giá thảm thương.
Cô xoa cái tay đau mỏi của mình, oán giận trừng Hoắc Thâm một cái.
Hoắc Thâm đang mặc quần áo, sau khi cảm nhận được ánh mắt của cô thì híp mắt cười, đi về phía bên cô hôn ngón tay của cô: “Anh xoa cho em nhé?”
Lê Nhất Ninh: ” Không muốn.”
Danh Sách Chương: