Cả người cô cứng đờ, lúc còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoắc Thâm đã phủ phục xuống, tiếp tục hôn xuống dưới.
Một chút sức phản kháng Lê Nhất Ninh cũng khồng có, thậm chí cồ còn không kiềm được bắt
đầu đáp lại anh.
Cô để mặc động tác của Hoắc Thâm mà không có bất kỳ sự chống cự nào, ngoại trừ cảm giác xấu hổ ra cảm xúc còn lại đều tiêu tán mất không thấy
nữa.
ờ, còn có cảm giác kích động nói không nên lời.
Lòng bàn tay của người đàn ông nóng bỏng, xuyên qua da thịt truyền tới thiêu đốt cồ.
Con ngươi của Lê Nhất Ninh hơi run rẩy cơ thể và trái tim đều rung động theo từng động tác của anh
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, người đàn ông trườn người lên, không chừa cho cô chút không gian và thời gian để kháng cự nào.
Cũng có thế có, nhưng Lê Nhất Ninh không phản ứng kịp.
Rất lâu sau đó, bên tai Lê Nhất Ninh truyền tới hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cùng với giọng nói khàn đục truyền vào trong tai.
“Đau thì cắn anh.”
Cô nức nở một tiếng, đầu ngón chân cuộn tròn lại, chống lấy bả vai anh đáp một tiếng: “ừm.”
ở phương diện này anh không được thành thạo lắm, nhưng vần cố gắng lấy lòng cô khiến cô vui vẻ.
Sau đó, Lê Nhất Ninh cảm thấy mạch suy nghĩ của mình đã đứt đoạn toàn bộ rồi.
Trong tai của cô, trong cơ thế của cô, ngoại trừ hơi thở của người đàn ông này. thì vần là người đàn
ông trước mắt này. giống như đã nối thành một thế
với người này rồi.
Thế còn chưa đủ.
Bên tai cô luôn vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh: “Nói chuyện với người đàn ông khác hả.”
Anh cắn vành tai của cô, giày vò cô giống như đang trừng phạt: “Đây là trừng phạt.”
Chưa hết, anh lại tiếp tục.
“Ninh Ninh, đây là phần thưởng mà anh muốn.”
Cả buổi tối, Lê Nhất Ninh bị hai từ’trừng phạt’ và ‘khen thưởng’ này giày vò tới chết đi sống lại.
Vốn dĩ, Hoắc Thâm định dạy dỗ cô một trận rồi buông người ra.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô nằm trong lòng mình thì không cầm được nữa.
Cuối cùng, khi tất cả đã kết thúc thì sắc trời đã hơi sáng fôi.
Lúc Lê Nhất Ninh nằm trở lại giường lần nữa thì mí mắt đã không mở ra nổi nữa rồi. Đương nhiên cũng quên luôn những chuyện mà mình muốn hỏi, cô khép mắt lại ngoan ngoãn ngủ say trong vòng ôm của Hoắc Thâm.
Quá đáng sợ.
Quá biến thái.
Hoắc Thâm chính là một tên đại biến thái.
Đây là suy nghĩ duy nhất trước khi ngủ của Lê Nhất Ninh.
Hoắc Thâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh nghiêng mắt nhìn người đang nhãn mặt nhíu mày trong lòng, nhanh chóng tắt điện thoại đi.
Anh cúi đầu, ngắm nhìn người trong lòng.
Lê Nhất Ninh ngủ không ngay ngắn lắm, cả người cô đều cuộn tròn ở trong lòng mình, còn đầu thì vùi ở hõm cổ của anh.
Hoắc Thâm bị tóc của cô làm hơi ngứa bèn duỗi tay vén ra giúp cô.
Anh cúi đầu, nhìn sang chiếc điện thoại lại sáng màn hình lên, sau khi hôn lên mắt cồ một cái mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
“Alo.” Giọng nói anh khàn đặc, vừa nghe thì biết đó là bộ dáng vừa mới ngủ dậy.
Danh Sách Chương: