Dùng từ Shuraba (1) để hình dung tình trạng bây giờ của Lê Nhất Ninh cũng không quá đáng lắm.
Cô cảm nhận được cảm giác áp bức từ cơ thể người đàn ông này mang lại, vẻ mặt vừa ngờ nghệch vừa vô tội.
Người đàn ông này hình như cảm thấy như vậy vẫn không đủ, tay còn muốn duỗi tới chạm vào mặt cô, còn chưa đυ.ng tới thì Hoắc Thâm đột nhiên kéo Lê Nhất Ninh qua.
Đợi khi Lê Nhất Ninh phản ứng lại, Hoắc Thâm đã đứng ở trước mặt cô cản động tác của người đàn ông đó rồi.
Trong nhà ăn im lặng vài giây, người đàn ông tóc dài cười khẽ một tiếng, nhìn anh nói: “Anh, anh có ý gì?”
Sắc mặt Hoắc Thâm lạnh nhạt, hơi ra sức nắm chặt tay Lê Nhất Ninh kéo ra sau.
“Không nhìn ra?”
Người đàn ông nhíu mày, không hiểu anh đang nói gì.
Hoắc Thâm lạnh giọng nói: “Cô ấy không muốn để ý cậu.”
Lê Nhất Ninh: “……..”
Nghe xong, người đàn ông đó cong môi nhìn Hoắc Thâm đầy ẩn ý, vừa muốn mở miệng cười nhạo thì trên ghế chủ truyền tới tiếng la mắng: “Trình Dương, anh muốn làm gì?”
Cha Hoắc nghiêm nghị nhìn anh ta: “Nói chuyện với chị dâu anh như vậy sao?”
Vẻ nghênh ngang giữa mày Trình Dương thu lại không ít, anh ta nhếch môi.
Mẹ Hoắc mỉm cười, dịu dàng nói: “Dương Dương đã về rồi à, ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Đúng đúng đúng.” Những người khác cũng phụ họa theo, “Cùng nhau ăn cơm, không ăn sẽ nguội mất.”
Trình Dương liếc nhìn người đang trốn sau lưng Hoắc Thâm, cười giễu một tiếng: “Mọi người ăn, con lên lầu trước.”
Người đi rồi, bầu không khí nói cười vui vẻ trong phòng ăn cũng theo đó biến mất.
Lê Nhất Ninh do dự chốc lát cũng không dám hỏi nhiều thêm một câu, dưới sự cố gắng điều hòa bầu không khí của mọi người cô im lặng nhét bừa vài họng cơm vào miệng.
Sau khi ăn xong, mẹ Hoắc kéo Lê Nhất Ninh về phòng của Hoắc Thâm, sau khi để một mình vào trong nghỉ ngơi rồi mẹ Hoắc mới rời khỏi.
Người vừa đi, Lê Nhất Ninh mới cảm thấy bản thân được giải thoát.
Quá quá quá quá cmn kí©h thí©ɧ rồi?!
Lê Nhất Ninh đã nhớ ra Trình Dương là ai rồi.
Trong tiểu thuyết tác giả chỉ viết sơ lược nhưng vẫn không ngăn được độc giả hóng chuyện ngửi được mùi cẩu huyết trong này.
Lúc cha Hoắc còn trẻ là một tra nam điển hình, ngay cả sau khi kết hôn rồi cũng không chịu an phận. Cuộc hôn nhân của ông và mẹ Hoắc là hôn nhân thương mại, sau khi kết hôn vẫn ra ngoài ăn vụng như cũ.
Kết quả của sự ăn vụng chính là có Trình Dương.
Sau này nhà họ Hoắc hình như xảy ra một chút chuyện gì đó dẫn tới cha Hoắc mẹ Hoắc suýt chút nữa là ly hôn, tiếp theo là Hoắc Thâm đột nhiên tiến vào giới giải trí trở thành diễn viên phái thực lực được người người khen ngợi.
Còn như trong đó đã xảy ra chuyện gì thì Lê Nhất Ninh không hề biết.
Điều khiến cô đau đầu lúc này chính là, nguyên chủ và hai anh em đều quen biết nhưng trong tiểu thuyết không có viết quan hệ giữa nguyên chủ và Trình Dương tốt bao nhiêu mà!
Theo những gì hôm nay Trình Dương làm, dường như giữa cô và anh ta có chuyện gì không thể nói.
Đang lúc suy nghĩ, cửa phòng bị người khác đẩy ra.
Lê Nhất Ninh nhìn qua, đối mắt với người đàn ông đang đứng ở cửa không lên tiếng.
Ánh mắt Hoắc Thâm lạnh nhạt quét qua cô, rồi đi thẳng vào trong.
Lê Nhất Ninh nhìn thấy cơ thể của người đang ôm được bao trong khí lạnh, mím môi: “Hoắc Thâm.”
Hoắc Thâm cụp mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh.
Không biết vì sao, từ trong đôi mắt đó Lê Nhất Ninh nhìn ra được sự áp bức, cô mím môi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn.”
Hoắc Thâm cười một tiếng: “Ừm.”
Lê Nhất Ninh không hiểu sao cảm thấy thấp thỏm không yên, cô luôn cảm thấy Hoắc Thâm có đang nghi ngờ gì đó.
Chuyện này không có gì để nghi ngờ đâu?! Cô thật sự không có quan hệ gì với Trình Dương cả!!
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân vẫn nên giải thích một chút.
“Tôi với Trình Dương……” Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Thâm, cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Không có quan hệ tốt như những gì anh ta nói.”
Hoắc Thâm nhìn sự thay đổi của cô gái trước mắt, híp mắt lại.
Anh không phải là đồ ngốc, đương nhiên biết được sự thay đổi của cô gái trước mắt, mặc kệ là cô của hôm nay hay là của hôm qua đều không giống với trong ấn tượng của anh.
Không nói tới trước kia Lê Nhất Ninh có quan hệ tốt với Trình Dương thế nào, nhưng chí ít…… cô không giống hôm nay. Trước giờ cô đã được nuông chiều thành tính cho dù có ở trước mặt mọi người, trước kia cũng không bao giờ sợ bị nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô gái trước mắt, Hoắc Thâm nhếch môi bỏ lại một câu: “Tôi biết.”
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Hoắc Thâm ngừng chốc lát, nhớ tới tính cách đó của Trình Dương vẫn nên dặn dò một câu: “Đừng qua lại thân thiết với cậu ta quá.”
Cho đến khi Hoắc Thâm rời khỏi phòng rồi, Lê Nhất Ninh mới phản ứng lại người này đã nói gì.
Cô nhớ lời của Hoắc Thâm nói không khỏi gật đầu đồng ý, tuyệt đối không thể qua lại quá gần…… mẹ nó dám ‘câu dẫn’ mình hồng hạnh vượt tường! Loại chuyện này không thể chấp nhận được!
Tuy Trình Dương rất là xinh đẹp nhưng cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi. Cô thật sự không thích mẫu đàn ông này lắm.
*
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới, vừa mới xuống lầu cô lại đυ.ng phải Trình Dương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hoa đào của Trình Dương nhướng lên, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt: “A Ninh.”
Lê Nhất Ninh ngây người, bỗng nhớ tới những lời Hoắc Thâm vừa nói cũng nghĩ tới kết cục cuối cùng của bản thân.
Cô nghĩ, sáng suốt giữ mình, cách tốt nhất chính là đừng dính dáng vào những chuyện dây dưa lung tung, đối với nụ cười mang tính ám thị cực mạnh của Trình Dương, cô cong môi nói: “Em trai Trình Dương, còn chưa đi nghỉ sao.”
“Em gọi tôi là gì?”
Sắc mặt Trình Dương thay đổi, kinh ngạc nhìn cô.
Lê Nhất Ninh làm ra dáng vẻ không hiểu, mặt đầy nghiêm túc: “Em trai đó.” Cô cười dịu dàng: “Cậu là em trai của A Thâm đương nhiên cũng là em trai của tôi rồi, tôi gọi vậy sai rồi sao?”
“Đương nhiên không sai.” Bên cạnh có người đi tới, là mẹ của Thu Thu.
Chị ấy mỉm cười nhìn Lê Nhất Ninh: “Thu Thu nói thím gọi có sai không?”
“Không có.” Thu Thu lớn giọng nói: “Chú nhỏ, hôm nay sao chú trở về vậy ạ.”
Sắc mặt Trình Dương u ám mấy phần, trông cực kỳ tàn ác.
Anh ta híp mắt đánh giá Lê Nhất Ninh, giọng nói nặng nề: “Phải không? A Ninh em trước kia không phải như vậy đâu.”
Mặt Lê Nhất Ninh trắng bệch, cảm nhận được có một ánh mắt xuất hiện ở sau lưng, cô mỉm cười: “Vậy trước kia tôi thế nào?”
Cô nghĩ ngợi, cong môi cười: “Phàm là người rồi sẽ có lúc thay đổi mà, hơn nữa tôi cũng lớn rồi nhất định không giống với lúc còn nhỏ.”
Trình Dương nhếch môi, cười nhạo một tiếng: “Ha.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Móa. Tên nam phụ này tại sao lại quá khích như vậy?!
Cô nói sai rồi sao? Cô vốn dĩ không giống xưa kia rồi, tiếng cười nhạo này rõ ràng quá mức rồi đó?!
Trình Dương xuyên qua vai cô nhìn người đàn ông đứng ở phía sau, gọi một tiếng: “Anh, nghe thấy chưa?”
Hoắc Thâm cụp mắt, hai tay đút vào túi quần đi về phía bên này, giọng điệu lạnh nhạt: “Nghe thấy cái gì?”
Trình Dương cười giễu, đánh giá hai người đứng trước mặt mình: “Lời A Ninh nói đấy…….” Sóng mắt của đôi mắt đào hoa hút hồn người của anh ta lay động, nói một câu đầy ẩn ý: “Bây giờ A Ninh đối với anh trung trinh không đổi rồi.”
Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, vô cùng bình tĩnh: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi nhìn ra được.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Lúc cô đang ngượng, Trình Dương bỗng hỏi: “Phải không.” Khóe môi anh ta hơi cong lên, nhìn Lê Nhất Ninh bằng vẻ mặt vô hại: “A Ninh, tên tiểu minh tinh đó đâu, bây giờ còn đang theo đuổi sao?”
“???”
“!!!”
Ánh mắt gϊếŧ người của Trình Dương rơi lên người Lê Nhất Ninh và ánh mắt ác liệt của Hoắc Thâm, bỗng cười một cái: “Trước kia vì tiểu minh tinh đó em còn ký hợp đồng với công ty của anh ta, bây giờ thế nào rồi?”
Anh ta cố ý nói: “Cần anh Trình Dương giúp em một tay không, anh nghe nói tiểu minh tinh đó gần đây định quay một bộ phim, em muốn đi không?”
Trong lòng Lê Nhất Ninh trào ra vô số từ ‘mẹ nó’, tên đàn ông này quá xấu xa rồi!!
Giở trò ly gián trắng trợn mà!
Chuyện này mẹ nó……. nếu Hoắc Thâm cảm thấy không vui, hôm nay có thể sẽ ly hôn với cô lắm!
Ước chừng ngày mai trong giới giải trí và giới tài chính có thể sẽ tràn lan tin “Người thừa kế tập đoàn Hoắc Thị ly hôn với vợ, nguyên nhân lại là vì bà xã chịu không được trống vắng nɠɵạı ŧìиɧ với tiểu minh tinh”, vừa nghĩ tới khả năng này Lê Nhất Ninh vô thức run rẩy.
Mẹ nó quá kí©h thí©ɧ rồi!!
“Tôi không muốn đi.”
Lê Nhất Ninh vội lên tiếng trước khi Hoắc Thâm mở miệng, cô xoay người đi hai bước về phía Hoắc Thâm thuận thế khoác lên cánh tay anh, ra vẻ quấn quýt ân ái: “Tôi đã đổi đối tượng theo đuổi rồi.”
Lời lẽ của cô đầy nghiêm túc: “Tôi chỉ theo đuổi minh tinh mà thôi, nào có khoa trương như em trai Trình Dương nói chứ.”
Cô lắc cánh tay của Hoắc Thâm, mong người đàn ông này phối hợp với mình: “Ông xã anh nói có đúng không?”
Hoắc Thâm liếc cô một cái, dưới ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng khó có được của Lê Nhất Ninh bắt đầu phối hợp: “Ừm.”
Trong mắt Trình Dương có một tia ác độc lướt qua, híp nửa mắt nhìn cái tay đang khoác cùng một chỗ của hai người, lạnh giọng hỏi: “Vậy đối tượng theo đuổi bây giờ của em là ai?”
Lê Nhất Ninh chớp mắt, mặt đầy vô tội nói như lẽ đương nhiên: “Ông xã của tôi chứ ai, ông xã tôi diễn tốt như vậy, tôi nhất định phải theo đuổi ông xã tôi rồi.”
Lời vừa dứt, Thu Thu ở bên cạnh bị bịt kín miệng đột nhiên giãy khỏi tay của mẹ bé, vỗ tay vui vẻ: “Diễn hay, Thu Thu thích.”
Lê Nhất Ninh gật đầu phụ họa.
“Phải không, Thu Thu cũng thích sao?”
Nói xong, cô thầm khinh bỉ chính mình một cái.
Sinh tồn không dễ, toàn dựa vào diễn xuất.
Trình Dương bị chọc tức mà bỏ đi, có điều trước khi bỏ đi còn kề tai Hoắc Thâm nói một câu.
Nói cái gì…… Lê Nhất Ninh không nghe thấy, cô chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông đứng bên cạnh còn lạnh hơn cả gió đêm.
Mẹ Thu Thu thấy hai người không nói chuyện thì đứng ra xoa dịu: “Một thời gian không gặp, Ninh Ninh càng lúc càng dễ thương.”
Lê Nhất Ninh cười trong trẻo: “Nào có chứ, em không đáng yêu bằng Thu Thu đâu.”
Nói xong, cô bắt đầu đùa giỡn với Thu Thu.
Hoắc Thâm nhìn hai người, im lặng chốc lát: “Tôi đi thư phòng một chút.”
Lê Nhất Ninh gật đầu như giã tỏi: “Được, anh đi đi.”
Mau đi đi, cho cô chút thời gian để thở đi hu hu hu, làm dâu nhà giàu quá khó rồi, tới một lần cảm thấy muốn tổn thọ nửa năm.
*
Hai người rời khỏi nhà, Hoắc Thâm căn bản không định ngủ lại qua đêm ở nhà mà cũng có khát vọng rời khỏi giống như Lê Nhất Ninh.
Chỉ lấy việc ở nhà bọn họ cùng ngủ chung một chiếc giường rộng hai mét thôi, Lê Nhất Ninh đã cảm thấy không thích hợp.
Như thế không phải chỉ cần trở người một cái là có thể đυ.ng phải đối phương rồi sao?!
Lê Nhất Ninh coi như là hiểu rõ nguyên chủ tại sao lại yêu cầu một chiếc giường rộng ba mét rồi, thân làm vợ chồng trên danh nghĩa không có tình cảm lại không thể phân phòng ngủ, chiếc giường năm mét thỏa mãn được tất cả.
Khoảng cách giữa bọn họ là cả một ‘ngân hà’, tóm lại là không thể vì không cẩn thận trở người đυ.ng phải đối phương, đương nhiên cũng có thể giản lược bớt một số chuyện thích hợp xảy ra vào ban đêm ví dụ như ‘du͙© vọиɠ’ không thể khống chế chẳng hạn.
Nghĩ vậy, cô trộm liếc nhìn Hoắc Thâm một cái.
Không nhìn trộm không biết, vừa nhìn trộm thì bị bắt.
Đối diện với ánh mắt u ám của Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh tưởng tượng thái độ của nguyên chủ hất cằm đầy kiêu ngạo, liếc xéo anh: “Nhìn cái gì?”
Trông thì không ai bì nổi nhưng giọng nói quá yếu, nghe không ra chút khí thế nào trong đó.
Lái xe ngồi ở phía trước nghe thấy, cái tay đang cầm lái run một cái.
Hoắc Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Lúc tới em định nói gì với tôi?”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh sững người, chốc lát sau thì phản ứng lại: “Sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Lê Nhất Ninh nghĩ tới chuyện vừa rồi đột nhiên cảm thấy Hoắc Thâm cũng không phải khó ở chung như vậy.
Thân làm một đại tiểu thư tương lai ‘có thể’ bị phá sản, bây giờ thứ cô cần nhất vẫn là kiếm tiền. Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh nói thẳng: “Muốn hỏi anh…… bên công ty giải trí của bọn anh còn nhận người không?”
Hoắc Thâm liếc nhìn cô một cái.
Lê Nhất Ninh tiếp theo dũng khí: “Tôi muốn ký hợp động với công ty các anh, được không?”
Lúc lâu sau, Hoắc Thâm mới thu ánh mắt lại, thấp giọng hỏi: “Vì theo đuổi ngôi sao?”
Lê Nhất Ninh: “…….”
“Không phải không phải.” Cô vội vàng xua tay giải thích: “Tôi theo đuổi ngôi sao gì chứ, bây giờ tôi không theo đuổi nữa hơn nữa tôi theo đuổi lúc nào, đó đều là lời đồn nhảm!”
Chân thành thật ý đấy, Lê Nhất Ninh suýt chút nữa là tin những lời nói bậy của mình rồi.
Nghe xong, Hoắc Thâm nhìn cô bằng ánh mắt ý vị sâu xa: “Phải không.”
Anh nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Quẹt thẻ của tôi bao rạp mua biển , còn ấn tượng không?”
“……..”
“Hả??”
Danh Sách Chương: