“Đúng đúng đúng.” Trương Nhã cũng gật đầu: “Có những lúc cũng cần phải kích thích đàn ông.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Kích thích cái gì chứ, bọn mình......”
“Bọn mình cái gì?”
Hai người soàn soạt trừng cô. Trương Nhã nhìn cô: “Lê Nhất Ninh.” “Cái gì?”
“Cô lại khẩu thị tâm phi nữa xem.”
Lê Nhất Ninh: “......"
Trương Nhã xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô rõ là thích anh Hoắc Thâm mà còn chối nữa.” Cô ấy tiếp tục niệm chú: “Nếu tôi là cô và người đàn ông đó là chồng tôi thì có gì không dám thừa nhận chứ, cô cứ xông lên cho tôi.”
Lê Nhất Ninh: “.....”
Giản Viên Viên phụ họa theo: “Đúng đấy, đàn ông tốt mà không chịu nắm chắc trong tay, nếu cậu nói trước kia Hoắc Thâm đối xử với cậu không tốt thì mình còn tin, nhưng bây giờ cậu xem — — cậu không cảm thấy Hoäc. Thâm cho vệ sĩ đưa cậu tới đây là đang biểu hiện tốt hay sao?”
Trương Nhã: “Không sai.”
Hai người kẻ xướng người hò, ngược lại là bản thân Lê Nhất Ninh làm không tốt rồi.
Cô im lặng mấy giây, dứt khoát không nói nữa. Bởi vì không cách nào phản bác được.
Nhưng có một số việc, cô lại không biết nên nói thế nào.
Nhìn sắc mặt của Lê Nhất Ninh ảm đạm đi, Giản Viên Viên và Trương Nhã đưa mắt nhìn nhau dùng ánh mắt truyền đạt thông tin.
Trương Nhã: Chúng ta quá đáng rồi phải không?
Giản Viên Viên: Không quá đáng đâu, cậu ấy chính loại người thích trốn tránh.
Trương Nhã: Không nói hai câu tốt được sao?
Giản Viên Viên: Không, để bản thân cậu ấy suy nghĩ thông suốt.
Có điều, đợi lúc về phòng đi ngủ rồi, Lê Nhất Ninh vân chưa nghĩ thông suốt.
Thật ra cô là một người rất sợ dây dưa trong tình cảm. Thậm chí đến cả Giản Viên Viên và Trương Nhã cũng không phát hiện ra, thật ra bên trong cô đã thay vỏ rồi.
Nếu bản thân cô chính là Lê Nhất Ninh vậy cô nhất định sẽ không xoắn xuýt như vậy..... Nhưng vấn đề bây giờ là, cô không phải là Lê Nhất Ninh nguyên bản.
Cô cũng không biết đang xảy ra chuyện gì với bản thân.
Có thể là trước kia chưa từng gặp cảnh phiền nhiễu trong chuyện tình cảm, bỗng chốc xuất hiện rồi thì Lê Nhất Ninh lại muốn trốn tránh.
Không muốn đi đối diện.
Cô năm bò ở trên giường suy nghĩ, trằn trọc khó ngủ.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lê Nhất Ninh nhắn weixin cho Giản Viên Viên: [Cậu ngủ chưa.]
Giản Viên Viên: [..... Mình qua đó với cậu?]
Lê Nhất Ninh: [Trương Nhã đâu?]
Giản Viên Viên ngó người đang ngủ bên cạnh: [Ngủ mất rồi.]
Lê Nhất Ninh: [Không gọi cô ấy dậy qua đây, ngày mai cô ấy sẽ cho rằng chúng ta cố ý tránh cô ấy không, rồi sau đó giận dỗi đó.]
Giản Viên Viên: [...... Gọi cô ấy dậy rồi, mình sắp chết rồi, tính gắt gỏng khi thức dậy của Trương đại tiểu thư
rất nghiêm trọng.]
Lê Nhất Ninh: [.......
Chẳng mấy chốc, Giản Viên Viên đã qua tới rồi. Cô ấy nằm ở bên cạnh: “Ngủ không được?” “Ừm”
“Nhớ Hoắc Thâm?”
Lê Nhất Ninh nghẹn, không phản bác.
Giản Viên Viên buồn cười nhìn cô: “Cậu thật là. hội tốt như vậy mà không lợi dụng.” Cô ấy cười nói:Cậu cũng không nghĩ xem có bao nhiều người ngấp nghé ông xã nhà cậu, kết quả cậu thì hay rồi, không biết trân trọng.”
Lê Nhất Ninh ấp úng nói: “Mình nào có không trân trọng?”
Danh Sách Chương: