Nhưng so với bình thường lúc mới ngủ dậy,
hình như có thêm chút mùi vị khác thường trong đó.
Dư Hưng bị giọng nói này làm giật mình một cái, sau khi nhớ tới chuyện tối qua Lê Nhất Ninh về nhà thì kiềm lòng không đậu mà ho một tiếng.
Hoắc Thâm nhíu mày: “Nói chuyện.”
Dư Hưng vội vàng nói: “Chuyện trên weibo, tối qua cậu về nhà gấp nên không có giải thích, vậy bây giờ định xử lý thế nào?”
Anh ta hạ giọng hỏi: “Cậu là muốn chọc tức chết bọn tôi đúng không! Bài weibo đó của cậu da dọa mấy fan lâu năm của cậu ngốc luôn rồi.”
Đúng là quá dọa người.
Cả buổi tối hôm qua, fan của Hoắc Thâm ‘điên cuồng’ cả đêm, có điều loại ‘điên cuồng’ này không phải là kiểu mà mọi người tưởng tượng.
Fan lần theo manh mối muốn tìm ra dấu vết tương tác lẫn nhau của hai người.
Nhưng tìm nửa ngày cũng tìm không ra manh mối nào, cuối cùng bọn họ chỉ có thể tự mình an
ủi mình, nói Hoắc Thâm chỉ là truy tinh mà thôi.
Khồng sai, Lê Nhất Ninh không truy tinh thì Hoắc Thâm truy, ngôi sao Hoắc Thâm truy chính là Lê Nhất Ninh.
Có những lúc con người ta ở trong khoảnh khắc nào đó chỉ có thế tự khuyên bảo mình như vậy.
Hoắc Thâm ngừng lại giây lát: “Không giải thích.”
Dư Hưng: ” Ý của cậu là?”
Hoắc Thâm nghĩ tới người trong lòng tối qua, giọng nói nặng nề: “Ý trên mặt chữ.”
Dư Hưng:” Cậu theo đuổi?”
Anh ta do dự mấy giây, cuối cùng buột miệng hỏi: “Cậu đang theo đuổi Lê Nhất Ninh?”
Hoắc Thâm: “Đang dự định.”
“Không phải.”
Dư Hưng không hiểu lắm.
“Hai người không phải là vợ chồng fôi sao?” Đều
là vợ chồng cả rồi, có gì hay để theo đuổi chứ.
Hoắc Thâm nhàn nhạt đáp một tiếng: “Nhưng trước khi trở thành vợ chồng, tôi chưa từng theo đuổi CÔ ây.
Anh dừng lại rồi nói: “Những cô gái khác đều có quyền lợi hưởng thụ, cô ấy cũng đáng được hưởng.”
Dư Hưng:” ”
Quả nhiên là anh ta già fôi, anh ta lại nghe không hiểu lời của những người trẻ tuổi này.
“Nhưng mà theo đuổi như vậy có ý nghĩa gì
không?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhìn chính mình trong gương: “Có.”
“Cái gì?”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt suy nghĩ mấy giây, giọng nói dịu dàng: “Cô ấy sẽ rất vui vẻ.”
Cảm giác an toàn, như vậy càng đủ đầy hơn.
Bây giờ tuy trông hai người như đang phát triển theo con đường đúng đắn, nhưng trên thực tế vấn đề vần còn nhiều như cũ.
Thậm chí Lê Nhất Ninh đã không còn giống như bộ dáng của xưa kia dám thẳng thắng cáo trạng với mình để mình đứng ra giúp cồ nữa.
Đây không phải là điều Hoắc Thâm muốn.
Lê Nhất Ninh của trước kia không có tình cảm với anh, cho nên mới dám lợi dụng mà không kiêng
nể gì. Nay có cảm tình rồi, ngược lại cô càng trở nên dè dặt cẩn thận hơn.
Hoắc Thâm không hề hy vọng như vậy thậm chí anh còn cảm thấy. cô cứ luôn kiêu ngạo tùy hứng
như vậy cũng tốt, không cần phải thấu hiểu lòng người quá nhiều, dù có tùy hứng thế nào đi nữa anh cũng có thế chấp nhận.
Vui vẻ là được.
Dư Hưng: ” Nhưng không giải thích thì fan sẽ
nổi điên mất đây.”
Hoắc Thâm: “Chuyện sớm muộn mà thòi, vốn dĩ tôi cũng không định đi theo con đường làm nghệ sĩ lưu lượng.”
Dư Hưng: ” Được rồi, cứ như vậy đi, nhưng
nếu người khác có hỏi tới tôi sẽ nói câu đó là cậu trả lời Lê Nhất Ninh, để mọi người tự mà suy nghĩ.”
“ừm.”
Danh Sách Chương: