Trang Lam nhẹ nhàng mỉm cười: “Không phải, tôi muốn đi toilet, chốc nữa không tiện cho việc đi ra đi vào, tôi sang bên này ngồi xem cũng như nhau cả.”
“Ờ ờ.”
Sau khi đổi chỗ xong, Mộ Tùng Nam rất chi là vui mừng bắt đầu trò chuyện với Lê Nhất Ninh.
“Ninh Ninh.”
Lê Nhất Ninh nhìn thẳng lên sân khấu không dời mắt: “Hả?”
Mộ Tùng Nam cũng không để bụng thái độ lạnh nhạt này của cô, hưng phấn nói: “Chúng ta được ngồi cạnh nhau này, vui không!”
Lê Nhất Ninh: ” vần ổn mà, dù sao cũng là
xem phim.”
Mộ Tùng Nam lấm bẩm: “Aiz, cò không biết thầy Dịch vô vị bao nhiêu đâu, tồi nói chuyện với anh ấy, anh âỳ luôn không để ý tới tôi.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Bây giờ tôi cũng không muốn để ý anh.
Mộ Tùng Nam đúng là không giống một nghệ sĩ chút nào, nói chuyện cực kỳ nhiều, cả quá trình giống
như một cái loa nhỏ.
Càng quan trọng hơn là hình như anh ta
không biết nhìn sắc mặt lắm, phản ứng cũng hơi chậm chạp, nhỏ giọng lẩm bẩm với Lê Nhất Ninh nửa ngày anh ta mới hậu tri hậu giác hỏi một tiếng: “Ninh Ninh, tại sao cô không để ý tới tôi!”
Anh đang độc thoại một mình à!
Lê Nhất Ninh ho một tiếng: “Nào có chứ, tôi quan tâm anh mà, tôi luôn lắng nghe anh nói chuyện đấy thôi.”
Mộ Tùng Nam: “Vậy sao cô không nhìn tôi một cái?”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Cô nghẹn bèn xoay đầu cho Mộ Tùng Nam một ánh mắt.
“Thầy Mộ, anh khồng nhìn thần tượng của anh sao?”
Mộ Tùng Nam ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thâm.
Không biết tại sao lúc anh ta chạm phải ánh
mắt của Hoắc Thâm, dường như cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt của thầy Hoắc thì phải.
ỉỉs-ỳ s^tỉ
Cũng may rất nhanh sau đó, tầm mắt của Hoắc Thâm đã không nhanh không chậm dời mắt khỏi chỗ
bọn họ rồi, giống như ánh mắt lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta mà thồi.
Mộ Tùng Nam tự lẩm bẩm một câu: “Ánh mắt thầy Hoắc nhìn tồi sao mà lạnh như vậy chú?”
Phó Mộng ở bên cạnh cười một tiếng: “Cậu nói quá nhiều đấy có thế thầy Hoắc nghe thấy rồi.”
Lê Nhất Ninh: “Đúng!”
Cô cũng cảm thây.
Danh Sách Chương: