Cô sững người vài giây, cho là bản thân nghe nhầm gì rồi.
“Anh nói cái gì?” Cô trợn tròn mắt: “ Lộ liễu chỗ nào chứ, anh đang sống ở triều nhà Thanh sao?”
Hoắc Thâm: “.
Anh bị Lê Nhất Ninh làm cho nghẹn triệt để.
“Không có, ý của tôi là.
Không đợi Hoắc Thâm nói xong, Lê Nhất Ninh đã trực tiếp nói: “Ý của anh chính là ảnh của tôi quá hở hang đúng không, tôi còn có bức hở hang hơn thế nữa đấy.”
Lời vừa tới bên miệng lại bị Hoắc Thâm nuốt trở xuống.
Lê Nhất Ninh tức giận nói: “Hoắc Thâm, tôi phát hiện chủ nghĩa đàn ông của anh rất nặng đấy.”
Hoắc Thâm bóp mi tâm, nghe giọng trách mắng vang bên tai.
Rõ ràng lần trước cãi nhau với Lê Nhất Ninh...... anh còn cảm thấy không cách nào nói lý với người này, nhưng hiện tại anh lại rất hưởng thụ.
Đây là bản tính thích ngược gì chứ.
“Tôi không có ý đó."
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi: “Vậy anh có ý gì?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em nói xem.”
Không hiểu vì sao tiếng cười đó khiến cho trái tim Lê Nhất Ninh run rẩy. Cô mím môi hòng để bản thân bình tĩnh lại.
Cô im lặng chốc lát, thì thào nói: “Tôi không biết.”
Cả hai đều yên lặng mấy giây, qua một lúc Hoắc Thâm mới hỏi: “Lúc nào thì về?”
“Ngày mai."
Hoắc Thâm 'ừm một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Lê Nhất Ninh: “??”
Cô vừa muốn nói chuyện thì Hoắc Thâm đã nói: “Về sớm một chút.”
“Hả?”
'Trong mắt Lê Nhất Ninh lướt qua một tia kinh ngạc vui mừng.
Hoắc Thâm: “Chú Hứa nhớ em rồi.” í Lê Nhất Ninh: “???”
Cô cắn răng nghiến lợi nói: “Phải không.”
: “Ừm”
Cô cười lạnh một tiếng: “Vậy anh cứ việc đưa chú Hứa tới đây là được rồi, như vậy thì không cần phải nhớ nữa, còn có....... không có việc gì thì đừng gọi cho tôi, tôi không muốn nhận được thoại của anh.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh nổi giận cúp ngang điện thoại.
Chẳng mấy chốc, Giản Viên Viên và Trương Nhã nhìn thấy bộ dáng kiềm chế đó của cô, cười tới mức nước mắt ròng ròng.
“Hoäc tổng là sinh vật thần kỳ gì vậy, anh ấy man show (1) quá rồi đó.”
“Tại sao anh ấy không nói thẳng là anh ấy nhớ cậu chứ?”
Lê Nhất Ninh liếc trắng mắt một cái: “Mình không biết.”
“Đã nghĩ thông chưa.” Giản Viên Viên buồn cười nhìn cô.
Lê Nhất Ninh nhíu mày, cho cô ấy một ánh mắt: “Cậu nói xem mình đã nghĩ thông chưa.”
Nói xong, cô lấy điện thoại qua, gửi hết những bức ảnh chưa có đăng lên weibo và vòng bạn bè cho Hoắc Thâm.
Còn kèm theo một câu: [Đẹp chứ.]
Hoắc Thâm nhìn những bức ảnh nhận được trong điện thoại, con ngươi nặng nề vừa định trả lời rất đẹp' thì tin nhắn tiếp theo của Lê Nhất Ninh lại tới.
Lê Nhất Ninh: [Đêm nay trong thôn trang nghỉ mát có một party, tôi chuẩn bị mặc thế này đi tham gia.]
Nhìn thấy tin nhắn Lê Nhất Ninh gửi đi, Giản Viên Viên và Trương Nhã cho cô một dấu like.
“Cậu..... can đảm quá rồi đó.”
Lê Nhất Ninh hất tóc, chớp chớp mắt rất là quyến rũ lòng người: “Mình có gì không dám chứ?”
Các cô ấy nói rất đúng, với biểu hiện này của cô thì cô đã thích Hoắc Thâm rồi thì tại sao không dám tiến lên chứ? Cô xinh đẹp như vậy, tính cách còn “đáng yêu" như vậy.
Ừm, đây là suy nghĩ tự luyến của Lê Nhất Ninh.
Cho dù bây giờ Hoắc Thâm không thích cô thì cũng sẽ lập tức thích ngay thôi.
Người ta không theo đuổi cô cũng không sao, cô có thể chủ động mà.
Lại nói, bọn họ là vợ chồng, làm chút gì đó không phải là chuyện rất bình thường sao.
Núi không tới thì cô tự đi tìm, cô đi về phía núi. Hạ gục tòa núi cao Hoắc Thâm nà! cũng không phải là chuyện gì khó, càng đừng nói cô có thể cảm nhận được Hoắc Thâm cũng có cảm giác với cô.
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới Hoắc Thâm sẽ làm tới mức như vậy.
Danh Sách Chương: