Đây tưởng chừng như là tin tức nóng hổi trong ngày, lời Hoắc Thâm vừa nói ra không chỉ khiến fan trong kênh trực tuyến ngây người mà ngay cả anh quay phim đang phỏng vấn họ và cả tổ đạo diễn bên đó cũng ngạc nhiên không kém.
Sau mấy giây im lặng, đạn mạc nối đuôi nhau chạy ra.
[Ôi đệt ôi đệt, chuyện này là sao!l! Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh quen biết từ trước???]
[Ôi chúa ơi, buổi tối lên xem trực tiếp là quyết định chính xác mà, ngay ở giây đầu tiên tôi đã nhận được tin tức mới nhất rồi.]
Móa, hai người này đã quen biết nhau từ trước sao không có phóng viên truyền thông tiết lộ ra.]
A a a a a phóng viên mấy người làm ăn kiểu gì vậy! Tin tức nên đưa thì không đưa, tin tức không nên có thì chất đống.].
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||
Tự dưng tôi có một dự cảm chẳng lành là sao...... không lẽ Hoắc Thâm còn muốn nói thêm gì đó nữa đúng không??]
Hu hu hu hu mau, nhân viên công tác tiếp tục hỏi thêm đi, xảy ra chuyện gì vậy!]
Nhân viên công tác kinh ngạc mấy giây, nhìn về phía hai người: “Trước đó thầy Hoắc đã quen biết Ninh Ninh?”
Hoắc Thâm vừa muốn nói thì đã bị Lê Nhất Ninh nhanh chóng cướp lời: “Chính là...... trước kia từng gặp nhau mấy lần”
Cô dùng ánh mắt cảnh cáo Hoắc Thâm, xoay mặt với ống kính nói: “Không quen thuộc lắm.”
Mọi người: “???”
Lần trước lúc Lê Nhất Ninh bị phỏng vấn hỏi có cảm giác gì với Hoắc Thâm, những nghệ sĩ nữ khác khi được hỏi như vậy đều có thể khen ra những lời ba hoa chích chòe, chỉ có mình cô nói không quen thuộc lắm nhưng thấy Hoắc Thâm hơi lạnh lùng không thích hợp ở chung.
Chính bởi vì mấy câu nói đó mà Lê Nhất Ninh đã bị mắng từ lúc đó cho tới tận bây giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy cô là người mới mà không xem ai ra gì, ngay cả Hoắc Thâm cũng dám đeo bám.
Lúc đó mọi người không hề thấy cô là thật lòng cảm thấy bản thân không quen thuộc với Hoắc Thâm, cảm thấy Hoắc Thâm không dễ ở chung, mọi người chỉ cảm thấy cô muốn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của Hoắc Thâm này nọ cho nên lập tức khẳng định cô đang đeo bám anh.
Nhưng lúc này vừa nghe cô nói như vậy — — mọi người lại....... hình như tiếp nhận rồi?
Nói không ra đó là ảo giác hay là gì, chỉ cảm thấy sau một ngày ở chung, Lê Nhất Ninh không tích cực với Hoắc Thâm thật thậm chí còn dám trêu chọc Hoắc Thâm.
Nhân viên công tác nghẹn một lúc, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Là như vậy sao thầy Hoắc”
Họ định thử tìm từ chỗ Hoắc Thâm xem có đáp án nào khác không.
Hoắc Thâm nhàn nhạt 'ừ một tiếng: “Gần giống như vậy.”
Nhân viên công tác bám riết không tha: “Nhưng cảm thấy quan hệ của hai người hình như không tệ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhanh chóng nói: “Tôi có một người bạn cũng là bạn của thầy Hoắc, có thể là bạn tôi đã nhờ thây Hoắc chăm sóc người mới là tôi đây.”
Lời này của cô khiến người ta không còn cách để phản bác.
Hoắc Thâm thì không muốn tiết lộ gì, chỉ là trước khi tới đây chú Hứa ở nhà từng thở dài ba lần bốn lượt ca cẩm, nói bà chủ nhà chúng ta vì fan của Hoắc Thâm bị mắng rất nhiều lần rồi.
Hoắc Thâm không hiểu, chú Hứa là người đã hơn năm mươi tuổi rồi mà ngày ngày còn lướt web, thậm chí..... còn là một đại fan nào đó của Lê Nhất Ninh.
Đương nhiên, đấy là do anh không cẩn thận nhìn thấy được.
Trong con ngươi của nhân viên công tác chất đầy bát quái, nhìn Hoắc Thâm chằm chằm.
Hoắc Thâm gật đầu: “Ừm, đúng vậy”
Trong phút chốc nhân viên công tác tiêu tan thú vui bát quái, có điều rất nhanh sau đó nhân viên công tác lại phấn chấn lần nữa: “Vậy Ninh Ninh sao không nói ra chuyện lúc trước cô gặp thầy Hoắc?”
Lê Nhất Ninh cười, nhìn vào ống kính hỏi: “Với tình trạng có nhiều lời đồn quấn thân như tôi bây giờ, nếu tôi nói ra rồi không phải lại bị mắng là đeo bám thầy Hoắc sao?”
Cô hờ hững nói: “Tuy tôi biết nghệ sĩ bị mắng là hiện tượng tự nhiên, nhưng tôi chỉ là một cô bé đáng yêu thôi, nhìn thấy những lời lẽ măng mình thì sẽ đau buồn mà”
Hoắc Thâm cười giễu một tiếng.
Danh Sách Chương: