Mẹ Hoắc: [A Thâm, tạo hình của Ninh Ninh rất xinh đẹp, diễn xuất của con bé thế nào, có thể bị mắng không, mẹ thấy dưới weibo có rất nhiều người mắng con bé, con nhớ giúp con bé nhiều một chút.]
Ngoài ra, người quản lý của anh cũng gửi tin nhắn tới, cách màn hình còn có thể cảm nhận được giọng điệu cảm khái đó của Dư Hưng.
Dư Hưng: [Haiz, nếu Lê Nhất Ninh có diễn xuất sau này nhất định sẽ cực nổi, gương mặt này quá
tuyệt giống y hệt cậu năm đó vậy].
Hoắc Thâm nhíu mày lướt sơ qua tin nhắn của những người còn lại fôi gửi một tin “đã ngủ chưa” cho Lê Nhất Ninh xong, lúc này mới đãng nhập vào weibo.
Mấy ngày nay. số lần anh đăng nhập vào
weibo càng lúc càng nhiều rồi.
Vừa lên weibo, Hoắc Thâm lập tức nhìn thấy nội dung chuyến tiếp của bà xã nhà mình.
Anh cụp mắt nhìn, nhìn gương mặt quen thuộc nhất trong đó, cô gái nhỏ mặc một bộ nhu quần màu trắng, cười tươi như hoa nở, mắt sáng môi đỏ mỉm cười nhìn vào ống kính, đôi mắt linh động đó cho dù là ở trên ảnh tĩnh cũng giống như biết động vậy, đang câu dần bạn rơi vào trong đó.
Hoắc Thâm nhìn mãi, trái cổ lăn lên lăn xuống.
Giữa mày anh nhuốm lên ý cười.
Bà Hoắc của anh đương nhiên là xinh đẹp nhất rồi.
Tài xế sơ ý nhìn vào kính chiếu hậu một cái, sau khi bắt gặp nụ cười trên mặt Hoắc tổng thì không khỏi run rẩy.
Hoắc tổng của bọn họ đây là uống say quá
rồi phải không.
Tới khi Hoắc Thâm về đến nhà, Lê Nhất Ninh mới nhìn thấy tin nhắn của anh.
“Alo.”
Hoắc Thâm nhìn người trong camera, nhướng mày: ‘Vừa rồi bận việc sao?”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng: ” Vừa rồi đang
xem kịch bản.”
Cô nhìn thấy thứ lộ ra ở sau lưng Hoắc Thâm, thấp giọng hỏi: “Anh tới nhà fôi sao?”
Hoắc Thâm: “ừm.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh thấy nét mệt mỏi trên mặt anh, cảm thấy hơi đau lòng.
“Anh nên đi tắm rồi ngủ một giấc rồi phải không?”
Hoắc Thâm khựng lại một lúc, nhìn cô: “Không muốn nói chuyện với anh như vậy?”
Lê Nhất Ninh không thừa nhận: “Nào có không muốn nói chuyện với anh, còn không phải em lo anh uống rượu rồi mệt hay sao.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn có chú Hứa
vừa gửi tin nhắn cho em rồi.”
Hoắc Thâm nhìn cô.
Lê Nhất Ninh hứ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Chú Hứa nói anh uống rất nhiều rượu, cả người đều là mùi rượu.”
Hoắc Thâm cúi đầu cười, nhịn khồng được nói: “Chú Hứa tạo phản từ lúc nào thê?’
“Hả.”
Hoắc Thâm nhìn cô một cách sâu xa: “Bây giờ
ngay cả tin tức của anh cũng dám lén lút nói với em.’
Lê Nhất Ninh nghẹn, nhìn anh: “Trừ phi anh còn muốn giấu?”
Người đàn ông Hoắc Thâm này không phải không hiểu chuyện tình yêu mà là do lúc trước chưa động lòng, nay một khi động lòng động tình fôi thì phần thiên phú bị kiềm chế đó phút chốc sẽ phun trào ra.
Anh rất thông minh, biết lắng nghe mà dồ dành bà Hoắc: “Không có, không có gì cả.”
Anh nói: “Sau này anh sẽ bảo trợ lý gửi trước một phần lịch trình của anh cho em.”
Cô đè nén cơn nhảy nhót trong lòng, mắt vụt sáng: “Cũng không cần đâu ”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng.
Lê Nhất Ninh có cảm giác bản thân bị nhìn thấu, cồ liếm môi một cái nói sang chuyện khác: “Em muốn xem kịch bản rồi, anh mau đi tắm đi.”
Hoắc Thâm buồn cười nhìn ánh mắt trốn tránh của cồ, nặng nề đáp một tiếng: “Được.”
Anh nhìn Lê Nhất Ninh: “Ngủ sớm chút.”
“ừm ừm.”
Hoắc Thâm ngừng lại mâỳgiây, bổng dưng nói: “Mấy ngày nữa tới thăm em.”
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, khóe môi cong lên: “Được ạ.”
Cúp cuộc gọi video xong, Lê Nhất Ninh ở trên giường kích động lăn mấy vòng.
Tự dưng thấy vui vẻ là sao chứ.
Danh Sách Chương: