Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bên khác, cơ thể của Tần Hổ run như cầy sấy, áo sau lưng đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Vợ của mình vậy mà dám sỉ nhục người phụ nữ của Trần Dật Thần, lần này cho dù có Ngọc Hoàng đại đế đến cũng không cứu được cô ta!

“Không biết sống chết!” Kiều Tiêu Nguyệt cũng là vì tức quá nên mắng một tiếng, không ngờ lại Nghiêm Xuân Mai lại độc ác như vậy.

“Tần Hổ, lăn qua đây!” Trình Long lạnh lùng quát một tiếng, Nghiêm Xuân Mai kiêu căng ngang ngược như vậy, không thoát được quan hệ với Tần Hổ.

“Anh Long…” Mồm Tần Hổ đắng chát, nhưng lại không dám nói gì, đi tới trực tiếp bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Trần Dật Thần.

“Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.” Trần Dật Thần lạnh nhạt liếc nhìn Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai, nói.

“Dạ hiểu, cậu Trần!” Trong mắt Trình Long xẹt qua hàn quang, hai người phụ nữ ngu xuẩn này, có lẽ chọc vào Trần Dật Thần, tội không đến mức chết, nhưng dám sỉ nhục Hạ Ngược Y thì chính là chạm vào vảy ngược của Trần Dật Thần.

“Tha mạng!” Chu Lị dường như muốn bò trườn đến dưới chân của Trần Dật Thần, nhưng lại bị Trình Long một cước đá ra.

Nghiêm Xuân Mai cũng run rẩy nhìn sang Tần Hổ, cầu xin: “Ông xã, cứu em.”

Tần Hổ không thèm liếc nhìn Nghiêm Xuân Mai, lúc này, bản thân anh ta còn khó giữ, còn cứu Nghiêm Xuân Mai.

Trình Long lấy con dao ra, vứt đến trước mặt Tần Hổ, lạnh lùng nói: “Hai người phụ nữ này, cậu ra tay đi!”

Trần Dật Thần nhíu mày, không có nói gì, Trình Long không phải không thể tự mình ra tay, anh ta đem cơ hội này cho Tần Hổ là muốn cứu Tần Hổ một mạng.

Trên mặt Tần Hổ vụt qua một tia không nhẫn tâm, kêu anh ta ra tay với vợ của mình, anh ta sao có thể xuống tay được, có điều anh ta cũng hiểu, đây là cơ hội duy nhất của anh ta, nếu không cho dù Trần Dật Thần không giết anh ta, Trình Long cũng sẽ không tha cho anh ta.

Sau đó Tần Hổ cắn răng, cầm con dao lên, đi đến trước mặt Chu Lị, trong ánh mắt tràn ngập kinh sợ của Chu Lị, cầm dao chém, sau mấy dao, Chu Lị bèn không có thở nữa.

“Ông xã…” Nghiêm Xuân Mai bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, vô cùng sợ hãi.

“Xin lỗi, Xuân Mai…” Thần sắc của Tần Hổ phức tạp, giơ dao lên…

Sau khi từ Trung tâm thương mại Thiên Đô đi ra, Trần Dật Thần bèn trực tiếp chạy đến bệnh viện.

Lúc này, trong phòng bệnh, một nữ bác sĩ đang lau vết thương cho Hạ Nhược Y.

Dáng người của nữ bác sĩ rất đẹp, nhìn từ sau lưng, hai cánh mông vừa mẩy vừa cong, tuy mặc áo blouse rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét thon thả của eo.

“Ài, Nhược Y, tớ thật sự không ngờ, gặp lại cậu lại trong hoàn cảnh này.” Nữ bác sĩ thở dài, trong giọng nói lộ ra vài phần đồng cảm.

“Hiểu Nha, tớ thật sự không sao, cậu không cần lo lắng.” Hạ Nhược Y cười khổ, nữ bác sĩ tên là Vương Hiểu Nha, là bạn cùng phòng thời đại học của cô, Hạ Nhược Y cũng không ngờ lại khéo như thế, không dễ gì vào viện một lần, bác sĩ khám cho mình vậy mà là bạn học đại học của mình.

Vương Hiểu Nha mày liễu cau lại, sau khi chỉ vào vết thương trên trán của Hạ Nhược Y, đau lòng nói: “Đây gọi là không sao chứ?! Tớ nói thật với cậu, vết thương này nếu đập mạnh hơn nữa, cái mạng nhỏ của cậu hôm nay có giữ được không cũng là vấn đề đó.”

“Còn nữa, làn da của phụ nữ chúng ta chính là diện mạo của chúng ta. Cậu nói xem vết thương này của cậu, nếu không xử lý tốt, để lại sẹo, vậy sẽ xấu đến chừng nào.”

“Hơn nữa Nhược Y, hồi cậu học đại học, chính là hoa khôi của trường chúng ta, lúc đó nam sinh theo đuổi cậu có thể xếp từ khu bắc đến khu nam của trường, cho dù đến bây giờ, cậu kết hôn rồi, vẫn có rất nhiều người theo đuổi cậu không chết tâm, tìm tớ nghe ngóng tình hình của cậu, thậm chí có mấy người si tình nói chỉ cần cậu ly hôn, bọn họ lập tức có thể mang kiệu tám người khiêng đến rước cậu vào cửa, cậu nói xem nếu như bọn họ nhìn thấy gương mặt của cậu để lại sẹo, bọn họ còn sẽ nói như thế sao?”

Nói đến đây, nơi sâu thẳm trong đáy mắt của Vương Hiểu Nha xẹt qua một tia đố kỵ không dễ nắm bắt, lời này của cô ta quả thật không có nửa phần nói điêu, cho dù tốt nghiệp được hơn 3 năm rồi, trong trường vẫn có đàn ông mù quáng nhớ nhung Hạ Nhược Y, trong số đó không thiếu những phú nhị đại và quan nhị đại si mê với Hạ Nhược Y đã được đến mức độ thành bệnh.

Hạ Nhược Y lắc đầu, cười khổ: “Hiểu Nha, tớ đã kết hôn được 3 năm rồi, hơn nữa chồng tớ đối xử tốt với tớ, tớ bây giờ sống rất hạnh phúc, cậu nói với bọn họ, bảo bọn họ đừng đợi nữa, dù sao cả đời này của tớ đều sẽ không ly hôn.”

“Nhược Y, hai chúng ta là chị em, cậu lừa tớ có ý nghĩa sao?” Vương Hiểu Nha thở dài: “Nhược Y, nếu như tớ không đoán sai, vết tát trên mặt cậu là chồng cậu đánh sao, còn cả vết thương trên trán cậu nữa, cậu đừng nói vết thương này là do chính cậu không cẩn thận đụng vào.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y có mấy vết tát đỏ au, Vương Hiểu Nha lúc mới đầu nhìn thấy, biết rõ là do người khác đánh, cộng thêm Hạ Nhược Y một mình đến đây, Vương Hiểu Nha đương nhiên liên tưởng đến bạo lực gia đình.

“Hiểu Nha, cậu sao lại nghĩ như thế?” Hạ Nhược Y sững người: “Tớ và chồng tớ kết hôn được 3 năm, anh ấy mắng cũng chưa từng mắng tớ một cậu, sao có thể đánh tớ?”

“Thật sao?” Vương Hiểu Nha bán tính bán nghi, lại nói: “Vậy chồng của cậu sao không cùng cậu đến bệnh viện?”

“Chồng của tớ anh ấy bây giờ đang xử lý người phụ nữ đánh tớ.” Hạ Nhược Y nói thật, cô không biết Trần Dật Thần sẽ đối phó thế nào với Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị, có điều nhìn bộ dạng tức giận của Trần Dật Thần, hiển nhiên sẽ không dễ dàng tha cho Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị.

“Chồng cậu không phải shipper sao?” Vương Hiểu Nha càng thêm nghi ngờ, một shipper, có thể xử lý được chuyện gì?

“Anh ấy…” Hạ Nhược Y muốn nói Trần Dật Thần bây giờ không có làm shipper, nhưng vừa nghĩ đến bản thân cũng không biết Trần Dật Thần bây giờ rốt cuộc đang làm gì, lời đến cửa miệng lại nuốt trở lại.

Giống như cảm thấy Hạ Nhược Y có hơi khó xử, Vương Hiểu Nha lại vội nói: “Nhược Y, tớ nói như này cậu đừng để trong lòng, tớ không có ý xem thường chồng của cậu.”

Hạ Nhược Y cười khổ, giải thích là che đậy, Vương Hiểu Nha nói như thế, ý xem thường Trần Dật Thần ngược lại càng thêm rõ ràng, có điều Hạ Nhược Y cũng không thể nói gì, cô thật sự muốn nói Trần Dật Thần không đơn giản, sợ rằng Vương Hiểu Nha cũng sẽ không tin, thật ra cô biết rất rõ, những bạn học nữ, bạn bè ngày xưa càng nguyện ý tin, Trần Dật Thần chính là shipper.

“Không sao, tớ cảm thấy chồng của tớ làm shipper, cũng khá tốt.” Hạ Nhược Y cười nói, đây là suy nghĩ thật sự của cô, có khi cô thật sự càng hy vọng Trần Dật Thần thật sự là một shipper, cho dù một tháng chỉ có kiếm được 15-18 triệu, vậy cô cũng thích, bởi vì Trần Dật Thần như thế có thể bình yên bên cô, yên ổn sống một đời.

Không giống bây giờ, Trần Dật Thần tuy thân phận không đơn giản, nhưng theo đó có các loại nguy hiểm, Hạ Nhược Y rất sợ có một ngày mình sẽ không chịu được những nguy cơ này, hoặc trở thành điểm yếu của Trần Dật Thần, khi đó ở bên Trần Dật Thần sợ rằng cũng là một khát vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK