“Vậy Giám đốc Diệp có ý gì?” Nét mặt Hạ Nhược Y không có biểu cảm gì, lên tiếng.
“Rất đơn giản, một công trình, một ly rượu!” Diệp Minh Mân nở nụ cười giơ một ngón tay lên.
“Cô Hạ, tôi thu mua tổng cộng bảy công trình từ chỗ Hạ Lạc.” Diệp Minh Mân cười nhạt, nói: “Bây giờ, tôi có thể quyết định trả lại bảy công trình này cho cô Hạ, chuyện duy nhất cô Hạ cần phải làm là, uống cùng tôi… bảy ly rượu.”
Bảy ly rượu!
Sắc mặt Hạ Nhược Y biến đổi, tửu lượng của cô, đừng nói là bảy ly, dù ba ly, cũng không chắc chắn uống được.
Vả lại, cho dù cô có thể uống bảy ly rượu, lỡ như Diệp Minh Mân nuốt lời thì làm sao đây?
“Cô Hạ, điều kiện này của tôi không quá đáng chứ?” Diệp Minh Mân lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, cười trêu tức hỏi.
Hạ Nhược Y cắn chặt đôi môi đỏ, điều kiện này, quá đáng sao?
Quả thật không hề quá đáng!
Bởi vì bảy công trình của Hạ Lạc này, là Diệp Minh Mân dùng sáu mươi tỷ thu mua, nếu Diệp Minh Mân bán sang tay, hoàn toàn có thể bán được một trăm hai mươi tỷ, thậm chí là một trăm năm mươi tỷ!
Nhưng bây giờ, chỉ cần cô uống bảy ly rượu, Diệp Minh Mân có thể bán lại bảy công trình này cho cô bằng giá gốc sáu mươi tỷ, cô uống bảy ly rượu, giá trị tương đương với sáu mươi đến chín mươi tỷ, vì vậy chắc chắn là không quá đáng.
Nếu là Hạ Nhược Y lúc trước, dù biết rõ tỉ lệ Diệp Minh Mân nói dối là cực lớn, cô cũng sẽ liều mạng uống hết bảy ly rượu vang đỏ, đánh cược với xác suất một phần vạn này.
Nhưng cô bây giờ, làm được sao?
Hạ Nhược Y không nhịn được thoáng nhìn ra bên ngoài phòng bao, cô biết rất rõ ràng, Trần Dật Thần đang đứng bên ngoài phòng bao, chỉ cần cô nói một câu, Trần Dật Thần có thể tiến vào, giải quyết tất cả phiền phức giúp cô.
Cô không cần phải uống một giọt rượu nào cũng có thể cầm lại bảy công trình này.
Nhưng cô… thật sự muốn làm như vậy sao?
Cô thật sự muốn cứ luôn ỷ lại vào Trần Dật Thần sao?
Hạ Nhược Y mờ mịt, khi xưa, Trần Dật Thần vẫn là đồ vô dụng trong mắt mọi người, lúc đó, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là, một ngày nào đó Trần Dật Thần có thể trở nên tài giỏi, có một vòng tay rộng lớn cho cô dựa vào.
Nhưng khi Trần Dật Thần thật sự trở nên tài giỏi, Hạ Nhược Y lại phát hiện, vậy mà mình lại không muốn ỷ vào Trần Dật Thần như vậy nữa.
Nhất là khi biết Trần Dật Thần là con cháu của nhà họ Trần, cảm giác này của cô lại càng mãnh liệt hơn.
Cô muốn chứng minh bản thân ở trước mặt Trần Dật Thần, chứng minh mình cũng không phải là người ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì không có gì khác!
Cô muốn để cho mình xứng với Trần Dật Thần.
Vì vậy lần này, cô mới có thể đề nghị, để cô đến bàn bạc với đám người Diệp Minh Mân này.
Nói trắng ra là, cô cũng muốn thông qua cơ hộ lần này để chứng minh bản thân.
“Không quá đáng.” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, nói ra, đã đưa ra quyết định, vậy cô cũng sẽ không do dự nữa, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không chuyện gì cũng ỷ vào Trần Dật Thần, sẽ không dù gặp một chút phiền toái nhỏ bé đã muốn dựa vào Trần Dật Thần nữa.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ!
Cô không hy vọng mình trở thành điểm yếu của Trần Dật Thần!
Cô càng hy vọng, mình trở thành người vợ đảm đang của Trần Dật Thần!
Tại một ngày nào đó Trần Dật Thần gặp phải phiền phức, cô có thể giúp đỡ Trần Dật Thần, mà không phải là bó tay đứng ở một bên!
“Nếu đã không quá đáng, vậy cô Hạ uống bảy ly rượu này đi.” Diệp Minh Mân tủm tỉm cười, rót bảy ly rượu vang đỏ, đẩy từng ly từng ly đến trước mặt Hạ Nhược Y.
Hạ Nhược Y cũng không nhìn bảy ly rượu vang đỏ trước mặt, mà ngước mắt nhìn về phía Diệp Minh Mân, lạnh lùng hỏi: “Nếu như tôi uống rượu rồi, Giám đốc Diệp nuốt lời thì phải làm sao đây?”
“Nuốt lời?” Diệp Minh Mân nheo mắt nói: “Cô Hạ, Diệp Minh Mân tôi nói chuyện, một lời nói ra, tứ mã nan truy! Loại chuyện nuốt lời này, tôi chưa từng làm.”
“Nếu như làm thì phải làm như thế nào?!” Ánh mắt Hạ Nhược Y lạnh buốt, mang theo ý tứ hùng hổ dọa người.
“Nếu như làm, mặc cho cô Hạ xử lý!” Diệp Minh Mân hừ lạnh nói, giọng điệu này của Hạ Nhược Y lại mang theo mấy phần uy hiếp anh ta, nhưng cô dựa vào cái gì mà uy hiếp anh ta?
Cô lấy dũng cảm từ đâu ra?
“Được, hi vọng anh nhớ kỹ lời mình nói bây giờ!” Hạ Nhược Y lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân, lập tức nâng ly rượu vang đỏ trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
A Hào sau lưng khẽ nhếch miệng, muốn ngăn Hạ Nhược Y lại, nhưng Trần Dật Thần không nói gì, anh ta cũng không dám.
Bên ngoài phòng bao, Trần Dật Thần không nhịn được thở dài.
Bởi vì có camera giám sát nên mọi hành động của mấy người trong phòng bao đều nằm trong tầm mắt anh, bao gồm cả biểu cảm cử chỉ của Hạ Nhược Y.
Sao Trần Dật Thần lại không hiểu chứ, Hạ Nhược Y là muốn chứng minh bản thân trước mặt anh.
Trần Dật Thần cũng rõ ràng, sở dĩ Hạ Nhược Y có suy nghĩ này, là vì nhà họ Trần sau lưng anh khiến cho Hạ Nhược Y có áp lực khi không thể sáng bằng.
Mấy ngày nay, Hạ Nhược Y vẫn luôn rất áp lực.
Áp lực của cô, phần lớn đều là từ nhà họ Trần.
“Cậu Trần, bây giờ có muốn đi vào ngăn cản không?” Cố Minh Sâm hỏi, ông ta không hiểu suy nghĩ hiện giờ của Trần Dật Thần là gì, ông ta có thể nhìn ra được, Trần Dật Thần rất yêu Hạ Nhược Y, theo lý mà nói, Trần Dật Thần sẽ không để cho Hạ Nhược Y uống nhiều rượu như vậy, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Trần Dật Thần, lại là cố ý để Hạ Nhược Y uống rượu.
Trần Dật Thần lắc đầu nói: “Không cần, để cho cô ấy uống đi, cô ấy cũng nên say một lần rồi.”
“Say một lần?” Cố Minh Sâm lại càng ngạc nhiên, không hiểu ý nghĩa trong lời này của Trần Dật Thần.
Lúc này, trong phòng bao, trước mặt Hạ Nhược Y đã có bốn ly rượu trống không.
Khuôn mặt tươi cười của Hạ Nhược Y cũng được tô thêm chút đỏ ửng, tăng thêm dáng vẻ cuốn hút mê người.
“Tửu lượng của cô Hạ rất tốt!”
“Cô Hạ thật sự là nữ trung hào kiệt!”
Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba ở bên cạnh nịnh bợ, không còn che giấu dâm dục trong mắt nữa, đêm nay Diệp Minh Mân ăn thịt, bọn họ cũng có thể ké một hớp canh.
Hạ Nhược Y chính là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Thương Châu, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người đàn ông, nhưng chà đạp cô gái xinh đẹp như vậy ở dưới háng, bọn họ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
“Cô Hạ, đừng uống nữa.” Mắt thấy Hạ Nhược Y run tay nâng ly rượu vang đỏ thứ năm lên, A Hào không nhịn được khuyên một câu, rõ ràng Hạ Nhược Y đã say, dù uống thế nào cũng không uống hết ba ly rượu còn lại.
“Không, tôi muốn uống.” Hạ Nhược Y bướng bỉnh, chao đảo lắc lư nâng ly rượu trong tay.
A Hào muốn ngăn cản, nhưng Diệp Minh Mân lại đứng bật dậy, ngăn cản trước mặt A Hào.
“Nhóc con, đừng xen vào việc của người khác!” Giọng điệu Diệp Minh Mân không tốt đẹp, lúc này chính là thời khắc mấu chốt, anh ta không thể để A Hào làm hỏng chuyện tốt của mình.
“Diệp Minh Mân, cô Hạ là người của cậu Trần, chắc hẳn trong lòng anh rõ ràng, tôi khuyện anh đừng làm chuyện sai lầm!” A Hào lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân.
“Cậu Trần?” Diệp Minh Mân khinh thường bật cười, châm chọc nói: “Cậu Trần mà mày nói là thằng chồng vô dụng kia của Nhược Y sao?”
A Hào hé miệng không nói.
“Lại còn cậu Trần?! Đồ đần độn, trong mắt mày, có phải con mèo con chó nào cũng có thể được xưng là thiếu gia không?” Khang Hải Ba cũng không nhịn được châm chọc một câu, anh ta thấy, có thể xưng là thiếu gia này, chỉ có mấy cậu ấm con nhà cực kỳ giàu có của thành phố Thương Châu, mà Trần Dật Thần, cũng chỉ là một thằng vô dụng ở rể mà thôi, ăn hại như vậy, có tư cách gì được người ta gọi là cậu Trần, cũng không sợ bị người ta cười rớt răng à.