Một tát này của A Hào đã hoàn toàn khiến Diệp Minh Mân bối rối, anh ta không ngờ, đã nhắc đến danh xưng nhà họ Diệp rồi mà A Hào còn dám ra tay.
Diệp Minh Mân thở hổn hển, hẳn học nhìn chằm chằm A Hào, lửa giận trong mắt không ngừng dâng trào.
“Sao vậy, không phục?” A Hào lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân, nếu Diệp Minh Mân không phục, vậy anh ta đánh đến khi nào phục thì thôi!
“Phục! Tôi phục!” Diệp Minh Mân cắn răng phun ra mấy chữ, anh ta dám nói không phục sao? Anh ta không dám!
“Nếu đã phục sao còn không quỳ xuống.” A Hào bình tĩnh lên tiếng, đối với Trần Dật Thần, trong lòng anh ta kính trọng, một mặt là bởi vì thực lực của Trần Dật Thần, nhưng mặt quan trọng hơn, lại là bởi vì nhân phẩm của Trần Dật Thần, thật sự là một người trọng tình trọng nghĩa!
Diệp Minh Mân có thể sỉ nhục anh ta, nhưng không được sỉ nhục Trần Dật Thần!
“Bịch!” một tiếng, Diệp Minh Mân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Dật Thần.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
Diệp Minh Mân cắn chặt hàm răng, mặc cho hận thù xông thẳng vào trong tim mình, anh ta phải nhớ kỹ cảm nhận trong giây phút này, đợi bước ra khỏi cánh cửa này, anh ta muốn trả lại gấp trăm lần nỗi nhục này cho Trần Dật Thần và A Hào.
Thấy Diệp Minh Mân quỳ xuống, tất nhiên trong lòng Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn không dám cầu may mắn gì nữa, chuẩn bị lên tiếng cầu xin Trần Dật Thần tha thứ.
Nhưng vào lúc này, lại có một đám người xông vào trong phòng bao.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn cầm đầu, sắc mặt Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn cùng nhau vui vẻ.
“Sâm Gia!”
Sao Sâm Gia lại đến đây?!
Tất nhiên hai người vô cùng quen thuộc Cố Minh Sâm, Hắc hoàng đế dưới lòng đất của khu Tây thành phố Thương Châu, có danh tiếng cao ngút trời!
Cho dù là người chủ đứng đằng sau hai bọn họ, gặp Cố Minh Sâm cũng phải cung kính!
“Cố Minh Sâm!” Trên mặt Diệp Minh Mân cũng lộ ra vui mừng, nhưng khác với Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn là, anh ta cũng không gọi Cố Minh Sâm là Sâm Gia, mà gọi thẳng tên Cố Minh Sâm, dù sao sau lưng anh ta là nhà họ Diệp, là đại quản gia của nhà họ Diệp, luận về thân phận địa vị, mặc dù kém Cố Minh Sâm một bậc, nhưng cũng không kém đến mức phải gọi Cố Minh Sâm là Sâm Gia.
“Sâm Gia, cứu mạng!”
Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn gần như là bò đến dưới chân Cố Minh Sâm.
“Cố Minh Sâm, mau giết thằng nhãi nhép này giúp tôi!” Diệp Minh Mân chỉ vào mũi A Hào, hung ác ra lệnh, dưới cái nhìn của anh ta, chỉ cần Cố Minh Sâm không ngốc, hẳn phải biết giữa nhà họ Diệp và một thằng vô dụng ở rể thì đứng về bên nào
Cố Minh Sâm không nói gì mà đi đến trước mặt Diệp Minh Mân, mặt không cảm xúc lên tiếng: “Cậu muốn giết chết ai?”
Diệp Minh Mân ngẩn ra, chỉ vào A Hào, sau đó lại chỉ vào Trần Dật Thần, nói: “Thẳng oắt này, còn cả thằng vô dụng này, giết chết cả hai người cho tôi!”
“Còn cả tiện nhân này, đêm nay tôi muốn cô ta nằm ở trên giường của tôi!” Diệp Minh Mân lại dời mắt về phía Hạ Nhược Y, không hề che giấu dâm dục trong mắt.
Cố Minh Sâm thở dài, Diệp Minh Mân thật đúng là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào.
Thấy Cố Minh Sâm không nói lời nào, Diệp Minh Mân không nhịn được nhíu mày: “Cố Minh Sâm, đây chính là địa bàn của ông, đừng nói với tôi là ông không làm được?”
Cố Minh Sâm lắc đầu, nhìn Diệp Minh Mân bằng ánh mắt đồn tình, đột nhiên cất lời: “Diệp Minh Mân, cậu muốn chết như thế nào?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Minh Mân biến đổi kịch liệt.
“Cố Minh Sâm, lời này của ông là có ý gì?! Tôi chính là nhà họ Diệp…”
“Nhà họ Diệp?” Diệp Minh Mân còn chưa nói xong đã bị tiếng cười lạnh của Cố Minh Sâm cắt ngang: “Ngay cả chủ nhà Diệp Hải Đường của các cậu ở đây, ông đây cũng nói câu này, huống hồ cậu chỉ là một con chó!”
Nói xong, Cố Minh Sâm đá một phát vào bụng Diệp Minh Mân, đạp Diệp Minh Mân thành tư thế chó gặm phân.
“Cố Minh Sâm, ông muốn chết!”
Hai mắt Diệp Minh Mân đỏ bừng, giống như một con sư tử phát điên, gầm thét nhào về phía Cố Minh Sâm.
Cố Minh Sâm cười lạnh, phất phất tay, lập tức có bảy tám tay đấm ở sau lưng đi ra.
Một đám người vây quanh Diệp Minh Mân, bắt đầu tay đấm chân đá.
Không đến một phút đã đánh Diệp Minh Mân chỉ có thể hít vào không thể thở ra.
Sau khi trừng trị Diệp Minh Mân xong, Cố Minh Sâm đi đến trước mặt Trần Dật Thần, phủi tay, cung kính lên tiếng: “Cậu Trần, nên xử lý ba thằng ngu này như thế nào?”
Cậu Trần.
Nghe gọi như vậy, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn không dám thở mạnh ở trong góc suýt nữa tè ra quần.
Vậy mà Cố Minh Sâm gọi thằng vô dụng này là cậu Trần?!
Hai chữ ‘cậu Trần’ giống như sấm sét giữa trời quang, đánh vào tâm thần của hai người, khiến cho hai người ngay cả đứng cũng không vững.
Diệp Minh Mân rên rỉ trên mặt đất cũng lập tức trợn trắng mắt, Cố Minh Sâm lại là người của thằng vô dụng này!
Điều này sao có thể!
Trần Dật Thần thoáng nhìn ba người đang run rẩy, thản nhiên lên tiếng: “Bảo bọn họ chuyển mấy thùng rượu đến.”
“Vâng, cậu Trần.” Gần như là trong nháy mắt, Cố Minh Sâm đã hiểu ra ý của Trần Dật Thần.
Nhưng Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn lại không nghĩ ra, Trần Dật Thần đem rượu vào làm gì.
Chỉ chốc lát sau, mấy thùng rượu trắng được chuyển vào phòng bao, sau đó mở từng thùng ra.
Lúc này, dù hai người ngốc cũng đã hiểu rõ, Trần Dật Thần mang rượu vào là muốn làm gì rồi.
“Uống, khi nào uống xong thì đi.” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn, nói.
“Cậu Trần…”
Hai người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đây cũng không phải là một chai hai chai, mà chính là mấy thùng, lại còn là rượu trắng, thật sự uống hết, dù không chết cũng sẽ bại liệt nửa người.
“Uống, hoặc là chết!” Trần Dật Thần bình tĩnh nói, hai người đã dám mơ tưởng đến Hạ Nhược Y, vậy phải chuẩn bị trả cái giá thật lớn.
“Tôi uống, tôi uống!”
Nghe xong lời này, Khang Hải Ba bị dọa run chân, lập tức cầm một chai rượu trắng, bắt đầu đổ vào trong miệng.
Sắc mặt Vương Hải Sơn như đưa đám, cầm một chai rượu trắng lên, cũng bắt đầu rót vào trong miệng.
Bọn họ coi như hiểu rõ rồi, nếu hôm nay không cho Trần Dật Thần một câu trả lời thỏa đáng, chỉ sợ thật sự không cách nào sốt sóng ra khỏi Cổ Nguyệt Sơn Trang.
Diệp Minh Mân nằm dưới đất xoắn xuýt không thôi, anh ta biết rõ, trong ba người bọn họ, người Trần Dật Thần không thể buông tha nhất chính là anh ta, vì vậy nếu bây giờ anh ta biết điều, thì nên chủ động đứng dậy uống với Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn.
Khi Diệp Minh Mân còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể uống ít một chút, đột nhiên trước mặt hiện ra hai khuôn mặt không cảm xúc.
“Các anh muốn làm gì?!”
Diệp Minh Mân hoảng sợ, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Ngay sau đó, hai đàn em của Cố Minh Sâm chứng minh dự cảm không lành của Diệp Minh Mân.
Chỉ thấy hai đàn em thô bạo đè Diệp Minh Mân xuống, một người trong đó đẩy miệng Diệp Minh Mân ra, một người khác giơ chai rượu trắng trong tay lên, nhắm ngay miệng chai vào trong cổ họng Diệp Minh Mân.
Bắt đầu rót rượu!
Đúng vậy, rót rượu!
Đau!
Đau rát!
Rượu trắng hơn năm mươi độ rót trực tiếp vào trong cổ họng!
Đó là loại cảm nhận như thế nào?!
Người từng uống rượu trắng đều biết!
Chỉ vài giây, hai mắt Diệp Minh Mân đã đỏ au, anh ta cảm thấy cổ họng mình sắp bốc khói được rồi.
Đau đớn nơi cuống họng không tính là gì, sau khi rượu trắng tiến vào ruột, trực tiếp hóa thành một ngọn lửa, sau đó tiến vào dạ dày.
Vách dạ dày của Diệp Minh Mân giống như bị lửa thiêu đốt!
Đau!
Đau tê tâm liệt cốt!