Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 275: MÓN ĂN HOANG DÃ

Nếu nói khiêm tốn, cho dù Trần Dật Thần thật sự là một võ giả thì sao chứ, dù gì anh cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, cùng lắm cũng chỉ là một Minh Kỳ hậu kỳ, bất kỳ người nào ở đây cũng có thể bóp chết anh.

“Vâng, cô Hoắc.” Mặc dù không cam lòng, nhưng Hoàng Phi Hạo chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng ông vẫn không nhịn được chế giễu mấy câu: “Sư đệ, lát nữa cậu hãy theo sát chúng ta, đừng để bị lạc nhé.”

“Ngoài ra, cậu hãy bảo vệ chủ nhân vô dụng của mình thật kỹ nhé, đừng để cậu ta bị gấu đen trên núi dọa cho tè ra quần.”

Sắc mặt Trần Trạch Văn thâm trầm, nhưng không nói gì, rồi một đoàn người bắt đầu đi lên núi.

Hoàng Phi Hạo là người đi đầu tiên, ông ta đi rất nhanh, giống như đang bay.

Đối với võ giả, thì chuyện đi trên đường núi khúc khuỷu thế này cũng không khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng.

Nhưng đối với người bình thường, thì việc leo núi lại là một chuyện rất tốn sức, nếu muốn duy trì tốc độ giống như võ giả, thì gần như phải bỏ ra gấp năm sáu lần thể lực.

Mặc dù hai mươi mấy lính đánh thuê nhà họ Hoắc đều có thể lực hơn người, nhưng vẫn không thể nào vượt qua phạm trù của người thường.

Nên chỉ chạy được hơn nửa tiếng, bọn họ đã lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.

Hoàng Phi Hạo quay đầu cười khẩy, rồi liếc nhìn Trần Dật Thần.

Ngay cả binh vương đã qua nhiều trận chiến cũng không thể chịu nổi, chứ đừng nói là người bình thường như Trần Dật Thần, nếu không gì bất ngờ, thì chắc chắn giờ Trần Dật Thần đã mệt đến tắt thở, thở hổn hển như trâu rồi.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn qua đó, Hoàng Phi Hạo đã trợn tròn mắt ngay.

Trần Dật Thần đang đi phía sau bọn họ chưa tới mười mét.

Vẻ mặt anh cực kỳ bình thản, thậm chí lúc nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Phi Hạo, anh còn nở một nụ cười chế giễu.

Hoàng Phi Hạo nhất thời thẹn quá hóa giận, tên vô tích sự này đang khiêu khích mình?

Hoàng Phi Hạo hít sâu một hơi, không những không giảm tốc độ, mà còn tăng nhanh bước chân, gần như chạy hết công suất.

“Hoàng Phi Hạo, ông chạy nhanh như vậy để đi đầu thai à!”

Mấy phút sau, một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở phía sau, cả người Hoàng Phi Hạo nhất thời cứng nhắc.

Là giọng nói của chủ nhân ông, Hoắc Hồng Hà.

Giờ mặt Hoắc Hồng Hà đã đỏ bừng, rõ ràng đang rất mệt.

“Cô chủ, tôi…” Hoàng Phi Hạo cười lúng túng, đang định giải thích thì Hoắc Hồng Hà mất kiên nhẫn cắt ngang: “Tôi cái gì mà tôi? Ông đi chậm một chút đi!”

“Vâng, cô chủ.” Hoàng Phi Hạo vội gật đầu, ông chỉ nghĩ đến việc làm Trần Dật Thần mất mặt, rồi bỏ qua sự thật chủ nhân Hoắc Hồng Hà của mình chỉ là một Minh Kỳ hậu kỳ, nên cô hoàn toàn không theo kịp tốc độ hiện tại của ông.

Lúc này ông lại nhìn về phía Trần Dật Thần, thấy vẻ mặt anh vẫn ung dung, dù đã chạy lâu như vậy, nhưng đừng nói là chảy mồ hôi, mà ngay cả hơi thở cũng không hề gấp gáp.

Hoàng Phi Hạo căm hận nhìn Trần Dật Thần, không còn nghi ngờ gì nữa, ông đã bị anh vả vào mặt rồi.

Chắc chắn Trần Dật Thần cũng là một võ giả, nhưng rất có thể anh đã tu luyện công pháp nào đó để che giấu hơi thở của mình, rồi để mình trông giống như người bình thường.

Sau khi trải qua chuyện nho nhỏ này, Hoàng Phi Hạo đã an phận hơn nhiều, bắt đầu thành thật leo núi, không còn muốn gây sự với Trần Dật Thần nữa.

Còn Hoắc Thanh Tùng, hôm qua còn thề rằng mình phải lột da róc thịt Trần Dật Thần, nhưng hôm nay đã hoàn toàn thay đổi thái độ, chẳng hề đoái hoài đến anh nữa, như coi Trần Dật Thần là một người chết.

Gần trưa.

Cuối cùng mọi người cũng đã lên tới đỉnh núi, nhưng Ngọc Tuyền lại nằm ở dưới đáy vách đá bên kia.

Hoàng Phi Hạo không hề gấp gáp lên đường, mà hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.

Giờ thể lực của ông ta vẫn rất dồi dào, nhưng thể lực của mấy tên lính đánh thuê nhà họ Hoắc và Hoắc Hồng Hà – cô chủ được nuông chiều từ bé, thì đã có chút không theo kịp rồi.

Không ai biết rõ tình huống dưới đáy Ngọc Tuyền, nên chắc chắn sẽ dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với những điều chưa biết.

Lúc nghỉ ngơi, ưu thế về đoàn đội được bộc phát ra.

Dù gì nhà họ Hoắc cũng người đông thế mạnh, hơn nữa hơn hai mươi lính đánh thuê đều được phân công rõ ràng, người thì phụ trách chiến đấu, người thì phụ trách hậu cần chữa bệnh.

Chỉ trong vòng mấy phút, đội hậu cần nhà họ Hoắc đã dựng xong lều bạt, rồi lấy những món ăn giàu dinh dưỡng đã chuẩn bị dưới chân núi ra, ăn ở trong lều.

Còn trước mặt cô chủ Hoắc Hồng Hà thì bày rất nhiều trái cây và bánh ngọt, như thể cô ta không phải tới đây để tìm bảo vật, mà là để du lịch.

So với mấy người nhà họ Hoắc, thì năm người Trần Dật Thần có hơi chua xót.

Lúc bọn họ lên núi là đi bằng hai bàn tay trắng.

Nên giờ bọn họ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn mấy người nhà họ Hoắc dùng bữa.

Đúng lúc này, Hoàng Phi Hạo đứng dậy cười híp mắt, tay còn cầm một con vịt quay với màu sắc hấp dẫn.

“Sư đệ, chúng ta đã leo núi cả buổi sáng rồi, cậu có muốn ăn chút gì đó không?” Hoàng Phi Hạo lắc lắc con vịt trong tay rồi hỏi.

“Không cần đâu.” Trần Trạch Văn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Phi Hạo, không cần nghĩ cũng biết, giờ ông ta mà xuất hiện thì chắc chắn chẳng phải điều tốt lành gì.

Hoàng Phi Hạo cười chế giễu: “Cậu thật sự không cần ư?”

“Hoàng Phi Hạo, ông không hiểu tiếng người à?” Trần Trạch Văn hơi tức giận, thủ đoạn nhỏ này của Hoàng Phi Hạo thật sự rất trẻ con, nhưng cũng rất buồn nôn.

“Sư đệ, cậu lên giọng với tôi làm gì?” Hoàng Phi Hạo thở dài nói: “Chẳng phải tôi đang lo bọn cậu bị đói à? Dù gì chúng ta cũng từng là đồng môn…”

“Cút!”

“Được, được, được, tôi cút.” Hoàng Phi Hạo mỉm cười, cũng không nổi giận.

Nhưng trước khi đi, ông lại ném con vịt trong tay xuống mặt đất trước mặt Trần Dật Thần: “Nếu sư đệ tôi không cần, vậy thì con vịt quay này tôi thưởng cho cậu.”

“Cậu cứ từ từ mà tận hưởng, nói không chừng, đây sẽ là bữa ăn cuối cùng trong đời cậu đấy, ha ha ha.” Nói xong, Hoàng Phi Hạo liền bật cười xoay người rời đi.

Trần Trạch Văn cực kỳ tức giận, hận không thể đấm Hoàng Phi Hạo ngay tại chỗ, mặc dù thủ đoạn nhỏ này của ông ta không hề gây ra tổn thương, nhưng lại vô cùng buồn nôn.

“Cậu Trần, là do tôi không suy nghĩ chu toàn…” Trần Trạch Văn hơi lúng túng nói, ông không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này.

“Không sao.” Trần Dật Thần phất tay, khẽ cười đáp, nếu Hoàng Phi Hạo nghĩ mấy thủ đoạn nhỏ này có thể ảnh hưởng được anh, vậy thì chỉ có thể nói ông ta quá ngây thơ rồi.

Trên con đường trở thành võ giả, có sóng to gió lớn nào mà anh chưa từng gặp chứ?

“Ông đi săn mấy con gà rừng hay thỏ về đây đi.” Trần Dật Thần nói, mấy khu rừng nguyên thủy nhỏ như núi Ngọc Tuyền này không bao giờ thiếu mấy con mồi như gà rừng và thỏ.

“Hả?” Trần Trạch Văn hơi sửng sốt, chẳng lẽ Trần Dật Thần muốn làm thịt nướng?

Mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng Trần Trạch Văn cũng không nghĩ nhiều, mà dẫn Trần Trạch Hùng đi vào khu rừng cách đó không xa.

Khoảng mười phút sau, hai người thắng lợi trở về.

Đối với võ giả Ám Kình như Trần Trạch Văn, một hòn đá nhỏ trên mặt đất cũng có thể trở thành vũ khí săn bắt, nên việc đi săn gà thỏ trong ngọn núi này thật sự dễ như trở bàn tay.

Thấy nhóm người Trần Dật Thần bắt đầu nhặt củi nhen lửa, Hoàng Phi Hạo không khỏi chế giễu, ông hiểu rất rõ bốn anh em Trần thị, ngoài việc giết người, bọn họ không hề biết làm gì cả, chỉ sợ gà rừng và thỏ sẽ bị họ nướng thành than, người nào ăn vào mà không chết là may lắm rồi.

Đúng như những gì Hoàng Phi Hạo nghĩ, quả thật bốn anh chị em Trần thị không biết phải làm thế nào với con gà rừng và thỏ ở trước mặt, nếu bảo bọn họ đi săn, chắc chắn bọn họ sẽ làm rất tốt, nhưng bảo bọn họ nướng gà thỏ, thì bọn họ lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK