“Chú Tô quá khen rồi.” Trần Dật Thần mỉm cười. Anh không có ác cảm gì với Tô Hạo Nhiên, ông ta là người tốt bụng, trước kia châm chọc khiêu khích anh nói cho cùng cũng là vì suy nghĩ cho anh.
“Anh bạn nhỏ, vị này chính là Quán chủ Võ quán Kim Cương, Kim Lục An.” Tô Hạo Nhiên khựng lại một chút rồi bắt đầu giới thiệu Kim Lục An đang đứng bên cạnh với Trần Dật Thần, tuy Trần Dật Thần luôn miệng nói có quen biết Kim Lục An nhưng nhìn dáng vẻ Kim Lục An lại không giống như quen Trần Dật Thần, ông ta cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì, lần giới thiệu này cũng có ý đồ, nếu giữa Trần Dật Thần và Kim Lục An không có thù hằn gì, ông ta sẽ làm người trung gian, làm dịu quan hệ giữa Trần Dật Thần và Kim Lục An.
“Tôi có quen Kim Quán chủ.” Trần Dật Thần thản nhiên nhìn Kim Lục An một cái, nói
“Anh bạn Trần biết tôi?” Mí mắt Kim Lục An giật giật, kinh ngạc nói, chẳng biết tại sao, ánh nhìn của Trần Dật Thần khiến hắn có cảm giác nguy hiểm, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này sau bao năm tập võ!
Có điều, ngay lập tức, Kim Lục An liền tự nhủ, nhất định là do mình đã suy nghĩ nhiều, một võ giả Minh Kình, cho dù có cường thịnh trở lại thì cũng đâu thể đe dọa đến hắn được.
“Kim Quán chủ không nhớ tôi ư?” Ánh mắt của Trần Dật Thần cực bình tĩnh, anh nhìn thẳng Kim Lục An, hỏi.
Đồng tử Kim Lục An co lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm đến run người.
Chết tiệt!
Tên Trần Dật Thần này có vấn đề! Thực lực của tên này tuyệt đối không chỉ nằm ở Minh Kình!
Kim Lục An hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân trấn định lại, hắn trầm giọng nói: “Thứ cho Kim mỗ mắt mũi vụng về, không nhớ nổi đã từng gặp Anh bạn Trần đây ở đâu. Có điều nếu Anh bạn Trần đã từng gặp Kim mỗ rồi thì cứ nói thẳng, việc gì phải vòng vo. Kim mỗ tự nhận, cả đời này hành sự quang minh lỗi lạc, đến con kiến cũng không nỡ dẫm đạp, những chuyện thương thiên hại lý tôi lại càng chưa làm bao giờ…”
“Chưa từng làm chuyện gì thương thiện hại lý?” Không chờ Kim Lục An dứt lời, Trần Dật Thần đã châm chọc một câu, ngắt lời hắn.
“Anh bạn Trần có ý gì?” Kim Lục An nhíu mày nói, giọng đã có chút lạnh.
Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng: “Kim Lục An, ngươi nói ngươi từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có nhớ Viên Hi, Phương Thiệu Hoa, Trần Cảnh Nhiên…”
Trần Dật Thần nói liền mười mấy cái tên, tất cả mọi người đứng trong sân đều thấy khó hiểu, bọn họ có thể cảm nhận được, những người này rất quan trọng đối với Trần Dật Thần, nhưng cố tình dáng vẻ không hiểu gì hết của Kim Lục An không hề giống như đang giả vờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Anh bạn Trần, những người mà cậu nói, tôi không biết một ai cả.” Kim Lục An nén lửa giận nói, hắn đúng là không biết những người này.
“Không biết ư…” Trần Dật Thần lắc đầu, khóe miệng có vài phần châm chọc, cũng đúng, đa phần bọn họ đều là người thường, những người bình thường chăm sóc cho mẹ và anh, bọn họ thậm chí còn không phải võ giả.
Nhưng chính là những người này đã cứu anh vào ba năm trước, khi anh phải đối mặt với sự truy sát của mười mấy tên võ giả.
Đứng trước sự truy sát của hơn chục gã Minh Kình cùng Ám Kình, không ai trong bọn họ lùi bước!
Họ dùng thân thể người phàm của mình, thay anh chắn từng sát chiêu.
Đêm đó, trên người Trần Dật Thần dính đầy máu tươi, những vệt máu tươi đó, chỉ có một phần là của kẻ địch, mà nhiều hơn cả là máu của người thường!
Những vệt máu tươi này, là kết quả của sự bất khuất hết lần này đến lần khác của họ!
Bọn họ dùng tính mạng của mình, mở ra một con đường sống nhuộm đầy máu tươi cho Trần Dật Thần.
Có thể nói, ba năm trước, nếu không có những con người bình thường đó, Trần Dật Thần sớm đã chết trong cuộc truy sát ấy rồi.
Nhưng hôm nay, Kim Lục An lại nói, hắn không hề biết những người này.
Cũng đúng, đối với đám võ giả cao cao tại thượng như Kim Lục An, tính mạng của người thường không bằng một con kiến, muốn dẫm chết thì dẫm.
Giết chết một con kiến, chẳng lẽ còn đi nhớ tên con kiến đó?
Không bao giờ!
Nhưng người bị con kiến cứu thì có!
“Nếu không biết, vậy thì ngươi… chết đi!” Trần Dật Thần khưng lại một chút, bình tĩnh nói. Giống như đang nhắc đến một chuyện vụn vặt không đáng kể vậy.
Dứt lời, Trần Dật Thần ra tay!
Chỉ trong nháy mắt, con ngươi của Kim Lục An không khỏi thu hẹp lại, lông tóc trên người dựng ngược lên.
Thay đổi rồi!
Khí tức của Trần Dật Thần thay đổi rồi!
Nếu như nói, Trần Dật Thần lúc trước mang lại cảm giác như một vũng nước tù thì khi anh nói ra chữ chết, anh liền biến thành biển sóng thét gào.
Tức thì, toàn bộ võ quán Hạo Nhiên đều chìm trong sự khủng hoảng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không ai có thể nghĩ ra, người thanh niên mấy phút trước còn ôn hòa nhã nhặn, mới đó mà toàn thân đã xuất hiện sát ý kinh khủng tựa như núi thây biển máu, đến không khí cũng trở nên đông cứng.
Những người khác chỉ mới bị lửa giận của Trần Dật Thần lan tới đã run rẩy đứng không vững.
Có thể tưởng tượng được, kẻ đứng giữa trung tâm lửa giận của Trần Dật Thần sẽ phải chịu đựng những gì.
Lạnh lẽo!
Lạnh lẽo đến thấu xương!
Toàn thân Kim Lục An phát lạnh, cảm giác cổ của mình như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn!
Mắt thấy Trần Dật Thần bước từng bước về phía mình, linh hồn của Kim Lục An bắt đầu run rẩy.
Mỗi bước đi của Trần Dật Thần, khí thế mạnh mẽ lại ập tới.
Tựa như sông lớn ập đến.
Lại giống trời long đất lở.
Chờ đến lúc anh bước đến trước mặt Kim Lục An, trời đất đã đảo lộn!
Áp lực tựa như cuồng phong sóng lớn ngập trời ập về phía Kim Lục An.
“Phù” một tiếng!
Sắc mặt của Kim Lục An thoáng đỏ lên, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất!
“Shhh!”
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, ngây ngẩn như hóa đá tại chỗ.
Chỉ bằng khí thế đã có thể chèn áp một Ám Kình sơ kỳ như Kim Lục An phải quỳ rạp xuống đất.
Trần Dật Thần rốt cuộc là loại… quái thai gì?!
Kim Lục An trợn tròn mắt, trán nổi gân xanh, cổ họng phát ra những tiếng gầm như dã thú.
Phản kháng!
Hắn muốn phản kháng!
Kim Lục An gào thét trong lòng, hắn là võ giả Ám Kình!
Hắn có thể thua, nhưng hắn không cho phép bản thân mình thua một cách thiếu tôn nghiêm như vậy!
Cho dù bỏ mình, hắn cũng phải khiến Trần Dật Thần tắm bằng máu!
Đầu tiên là trán, sau đó đến cánh tay, tiếp nữa là khắp nơi trên cơ thể Kim Lục An, từng đường gân xanh gồ lên, điên cuồng chuyển động kình khí toàn thân, muốn đột phá áp lực gông xiềng Trần Dật Thần đang đè lên người hắn.
Hắn phải đứng lên!
Hắn cam lòng chết đứng! Còn hơn sống quỳ!
Đây là suy nghĩ của Kim Lục An lúc này.
“Muốn đứng dậy?” Trần Dật Thần nheo mắt, một tia lạnh lẽo xẹt qua nơi đáy mắt: “Ông đã hỏi ý kiến mười mấy người anh em của tôi chưa?”
Năm đó khi đám người kia đuổi giết, bởi vì thực lực của Kim Lục An xếp tầm trung, cho nên mấy người bình thường và một vài người võ giả kỳ đầu kia đều bị Kim Lục An đối phó, lúc ấy thủ đoạn của hắn tàn nhẫn vô cùng.