Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 480: OAN GIA NGÕ HẸP

Lâm Huyền nhíu mày chặt hơn, ông ta nhìn Lâm Vũ ở phía sau: “Lâm Vũ, chuyện gì thế này? Chẳng phải em đặt phòng tiệc ở đây sao?”

Tiệc mừng thọ của Lâm Tiêu Hiền vẫn luôn do Lâm Vũ phụ trách, Lâm Huyền cũng không biết.

“Đúng vậy, em đặt phòng ở đây mà.” Lâm Vũ khó hiểu đi lên, hỏi nhân viên gác cổng: “Giám đốc của các anh tên Dương Thiên Quốc đúng không? Hôm trước tôi gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy nói sẽ để cho chúng tôi một sảnh tiệc mà.”

“Đúng rồi, tôi tên Lâm Vũ.” Lâm Vũ nói ra tên mình.

Hai nhân viên gác cổng nhìn nhau, rồi cầm máy truyền tin ra gọi Dương Thiên Quốc.

“Giám đốc Dương, ở đây có một người tên Lâm Vũ nói mấy hôm trước đã đặt phòng tiệc ở chỗ ông, có chuyện này không ạ?”

“Lâm Vũ?” Lúc đầu giọng nói bên kia hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này, ông ta cũng không đặt phòng từ chỗ tôi.”

“Vâng.”

Sau khi kết thúc truyền tin với Dương Thiên Quốc, nhân viên gác cổng cầm máy truyền tin trong tay lên và nói với Lâm Vũ: “Xin lỗi ông Lâm, giám đốc Dương của chúng tôi nói chưa từng nghe thấy tên của ông.”

“Mẹ nó!” Lâm Vũ tức giận nói tục: “Rõ ràng hôm trước ông đây đã gọi điện thoại cho ông ta, lịch sử cuộc gọi còn đây này.”

“Gọi lại đi.” Lúc này Lâm Huyền lạnh lùng lên tiếng, ông ta cũng không ngờ sẽ có chuyện này. Tiệc mừng thọ của Lâm Tiêu Hiền lần này, trừ người nhà họ Lâm ra còn có không ít bạn bè làm ăn của nhà họ Lâm. Những người đó sắp đến rồi, nếu sau khi đến lại phát hiện chưa đặt được nơi tổ chức tiệc mừng thọ, vậy coi như nhà họ Lâm hoàn toàn mất hết mặt mũi.

“Dạ, anh cả.” Lâm Vũ trầm giọng nói, rồi lấy điện thoại ra tiến hành gọi cho Dương Thiên Quốc, nhưng gọi một lúc lâu cứ báo máy bận.

“Mẹ nó chứ, ông ta chặn em rồi.” Lâm Vũ tức giận mắng.

Sắc mặt Lâm Huyền hơi khó coi: “Em làm việc kiểu gì đó? Chuyện nhỏ thế này cũng không làm ra hồn.”

“Anh cả, oan cho em quá, hôm trước lúc em gọi cho ông ta, ông ta bảo đảm với em là sẽ để lại cho em phòng tiệc to nhất, ai mà ngờ…” Sắc mặt Lâm Vũ đầy tức giận, rồi ông ta nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt hai nhân viên gác cổng: “Gọi ông ta xuống đây cho tôi!”

“Thưa ông, xin hãy tự trọng! Giám đốc Dương của chúng tôi nói ông ấy không biết ông.” Sắc mặt của hai bảo vệ cũng trở nên lạnh lùng, thật ra từ biểu hiện của Lâm Vũ thì ông ta không nói dối, ông ta thật sự đã gọi cho Dương Thiên Quốc để đặt phòng tiệc.

Nhưng Dương Thiên Quốc lại nói thế, nguyên nhân rất đơn giản, phòng tiệc mà Lâm Vũ đã đặt bị người khác đặt rồi, Dương Thiên Quốc hết cách bàn giao với Lâm Vũ nên mới nói là không quen Lâm Vũ.

Dương Thiên Quốc muốn thông qua bọn họ để đuổi Lâm Vũ đi.

Là nhân viên gác cổng, bọn họ đương nhiên đã biết rõ suy nghĩ của Dương Thiên Quốc.

“Mẹ nó! Sao ông ta lại không quen biết tôi được? Cậu để tôi vào, tôi tự đối mặt với ông ta.” Lâm Vũ tức nổ phổi, nói rồi định xông vào.

Hai nhân viên gác cổng hừ lạnh, đẩy Lâm Vũ ra.

“Thưa ông, nếu ông còn như thế thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”

“Mẹ nó chứ cậu chứ gọi đi, cậu tưởng tôi sợ cậu à…”

“Lâm Vũ!” Lúc này Lâm Huyền la một tiếng, kéo Lâm Vũ đỏ mặt tía tai lại.

“Này cậu, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ba tôi.”

“Vì sự sơ suất của em trai, ba ngày trước tôi đã thông báo địa điểm cho khách khứa đến mừng thọ chính là chỗ này, chừng mấy phút nữa là họ đến rồi. Nếu để họ thấy chúng tôi bị ngăn lại ở bên ngoài, vậy hôm nay không thể tổ chức tiệc mừng thọ của ba tôi được rồi.”

“Thế nên có thể nhờ cậu châm chước một chút không? Nói với giám đốc Dương, nhờ giám đốc Dương dành cho chúng tôi một phòng tổ chức tiệc.”

Tuy đứng trước mặt chỉ là hai nhân viên gác cổng nho nhỏ, nhưng giọng điệu của Lâm Huyền rất khách sáo.

Giọng điệu của Lâm Huyền lập tức làm cho thái độ của hai nhân viên gác cổng cũng hòa nhã hơn: “Ông Lâm, nói thật với ông vậy, không phải là chúng tôi không châm chước, không cho ông nói với giám đốc Dương, mà là nói cho giám đốc Dương thì ông ấy cũng không thể dành cho ông một phòng tiệc được.”

“Vì hôm nay tổng giám đốc Vương đã bao cả khách sạn Kim Mã của chúng tôi rồi.”

“Tổng giám đốc Vương không lên tiếng, nên không có ai dám chừa phòng tổ chức tiệc cho ông.”

“Tổng giám đốc Vương? Tổng giám đốc Vương nào?” Lâm Huyền nhíu mày, tuy Trung Hải nhỏ nhưng vì là trung tâm kinh tế của nước H, nên có rất nhiều đủ loại ông chủ và nhà giàu có, một khu vực nho nhỏ thôi mà có tận mấy người giàu có mấy trăm tỷ rồi.

Mà người giàu mấy trăm tỉ họ Vương thì vô số, thế nên Lâm Huyền thật sự không biết nhân viên gác cổng đang nói tổng giám đốc Vương nào.

“Biết tập đoàn Trung Thịnh không?” Nhân viên gác cổng không nói mà hỏi một câu.

“Tập đoàn Trung Thịnh?” Nghe thấy mấy chữ này, Lâm Huyền không khỏi sững sờ, tập đoàn Trung Thịnh chẳng phải là tập đoàn top 500 thế giới mà Lâm Quế đang đi làm hay sao?

“Lâm Quế, tập đoàn Trung Thịnh của em có tổng giám đốc nào họ Vương không?”

Lâm Huyền nghiêng đầu hỏi.

“Có… có.” Lâm Quế gật đầu, nhưng sắc mặt lại hơi mất tự nhiên, tập đoàn Trung Thịnh chỉ có một vị tổng giám đốc họ Vương, chính là cái người mà lần trước bà ta đã giới thiệu cho Hạ Nhược Y đi xem mặt.

Nhưng vì chuyện của Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y, nên bây giờ quan hệ giữa bà ta và vị tổng giám đốc Vương đó rất căng thẳng, thậm chí nói là kẻ thù cũng được.

“Em biết vị tổng giám đốc Vương này sao?” Lâm Huyền không để ý đến sắc mặt mất tự nhiên của Lâm Quế, mà mong đợi hỏi.

“Biết, nhưng không quen thân.” Lâm Quế lúng túng cười.

“Không quen?” Lâm Huyền nhíu mày: “Có thể nhờ được không? Nhờ được thì em nói với tổng giám đốc Vương đó, nhờ anh ta nhường cho chúng ta một tầng tổ chức tiệc đi.”

Khách sạn Kim Mã có tổng cộng năm tầng tổ chức tiệc, nếu Lâm Quế quen biết tổng giám đốc Vương đó thì nhường một tầng chắc là không sao.

“Anh cả, chuyện này chắc không được rồi, em với tổng giám đốc Vương đó còn từng có đụng chạm…” Lâm Quế cười gượng, thực tế thì bây giờ giữa bà ta và Vương Đức Phát không chỉ đơn giản là đụng chạm, mà trong cuộc họp hội đồng quản trị Vương Đức Phát đã đề nghị đuổi phó tổng giám đốc là bà ta.

“Đụng chạm?” Sắc mặt Lâm Huyền trở nên khó coi, Lâm Quế nói thế, vậy tám chín phần là chuyện tình chẳng tốt đẹp gì rồi.

“Hay là ông Lâm đến khách sạn khác đi, bây giờ đi đặt vẫn còn kịp đó.” Nhân viên gác cổng nhàn nhạt nói.

Sắc mặt trở nên khó coi, nếu chỉ có người nhà họ Lâm thôi thì còn được, nhưng quan trọng là còn có không ít bạn bè làm ăn với nhà họ Lâm, nhưng người đó sắp đến rồi, lúc này đột ngột đổi khách sạn thì sẽ khiến họ bất mãn, nhà họ Lâm cũng mất mặt.

“Đổi chỗ đi Huyền Nhi.” Lúc này Lâm Tiêu Hiền nhàn nhạt nói, là nhân vật chính của tiệc mừng thọ hôm nay, đáng ra ông ta không cần bận tậm chuyện này, nhưng chuyện ngay trước mắt, ông ta không thể không lên tiếng.

“Dạ thưa ba.”

Lâm Huyền cung kính trả lời, nhưng trong lòng vẫn hơi bực bội, xem nội dung trên băng rôn treo ngoài khách sạn là biết hôm nay Vương Đức Phát bao khách sạn Kim Mã cũng là để mừng thọ trưởng bối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK