Cho nên mới bất giác rơi nước mắt sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần rời đi.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi, cô ta đã thích Trần Dật Thần, nhưng sau đó Trần Dật Thần lại dùng thực lực để nói cho cô ta biết, giữa bọn họ, hoàn toàn không có khả năng, có lẽ cuộc gặp gỡ hôm nay, chính là cuộc gặp gỡ cuối cùng của cô ta và anh trong đời này rồi.
Tô Linh Ngọc sao mà không thương tâm cho được.
“Cha, ông chú….sẽ còn trở lại chứ?” Tô Linh Ngọc lau nước mắt, thút thít hỏi.
Đôi môi Tô Hạo Nhiên ngập ngừng, ông ta muốn nói Trần Dật Thần đương nhiên sẽ không quay lại nữa, nhưng lời nói đã đến bên miệng, lại bị ông ta nuốt ngược vào trong, ông ta thực sự không nhẫn tâm phá vỡ đi tia hoang tưởng cuối cùng của con gái mình.
Tô Hạo Nhiên không nói, Tô Linh Ngọc đương nhiên hiểu, một hồi sau, Tô Linh Ngọc giống như là đã ra quyết định gì đó rất trọng đại, nghiêm túc mà nói: “Cha, con muốn đi tìm ông chú.”
“Không được!” Tô Hạo Nhiên kinh hoảng, vội vàng lắc đầu: “Con gái, con ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch, loại đàn ông đó, căn bản không phải là người mà nhà họ Tô chúng ta có thể trèo cao đâu, con tìm cậu ta thì cũng làm được gì chứ?”
“Cha, con chưa từng nghĩ qua sẽ gả cho đại thúc.” Tô Linh Ngọc lắc đầu, nói: “Cha, con chỉ là muốn biết, đại thúc rốt cuộc là người như thế nào thôi.”
Cô ta đích thực không có nghĩ sẽ gả cho Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần lại là người đàn ông đầu tiên mà cô ta mù mà mù mờ mà yêu thích sau bao nhiêu năm khôn lớn, cô ta không muốn duyên phận giữa mình và Trần Dật Thần chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi như vậy.
Cô ta không muốn sự hiểu biết của mình đối với Trần Dật Thần, chỉ dừng lại ở tên của Trần Dật Thần mà thôi.
Cô ta muốn biết càng nhiều chuyện liên quan đến Trần Dật Thần, cô ta muốn biết, người mà mình thích rốt cuộc là người như thế nào.
“Cha, cảm ơn sự chăm sóc của cha đối với con gái trong 18 năm nay. Cha khiến cho con gái sống 18 năm mà không chút lo lắng phiền muộn nào, 18 năm này, con gái mỗi ngày đều rất vui vẻ, không biết thế nào là sự khổ ải của nhân gian, như thế nào là sự hiểm ác của thế gian.”
“Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy ông chú, con gái đột nhiên muốn đi vào thế gian này, muốn trải nghiệm một chút, sự khổ ải và hiểm ác của nhân thế…” Tô Linh Ngọc bình tĩnh nói, hôm nay Trần Dật Thần đích thực đã đem đến sự rung động rất lớn cho cô ta.
Thực lực của Trần Dật Thần là một mặt, còn có Trần Dật Thần giết Kim Lục An cũng là một mặt, cô ta có thể nhìn ra rất rõ ràng, Trần Dật Thần có trải nghiệm vượt xa người thường, quá khứ của Trần Dật Thần, nhất định đã trải qua rất nhiều gian nan mà người khác không biết, những sự gian nan này có lẽ đã mang đến đau khổ cho Trần Dật Thần, nhưng cũng mang lại sự trưởng thành cho anh.
Vốn dĩ Tô Linh Ngọc còn chưa rõ, tại sao vừa nhìn thấy Trần Dật Thần lại bị Trần Dật Thần thu hút, còn những huynh đệ bên cạnh, chung sống sớm tối mười mấy năm, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác gì với bọn họ.
Câu trả lời này, Tô Linh Ngọc vốn dĩ là căn bản không nghĩ ra được.
Nhưng vào giây phút Trần Dật Thần toát ra sát khí tận trời đó, Tô Linh Ngọc đã hiểu rồi.
Là khí chất!
Trên người Trần Dật Thần, có một luồng khí chất độc đáo!
Luồng khí chất này, là do những trải nghiệm khó bề tưởng tượng trong những tháng năm quá khứ mang lại cho anh, là do anh đã dùng bao kiếp khổ nạn để đổi lấy.
Loại khí chất này, người bình thường căn bản không thể sở hữu!
Cô ta chưa từng nhìn thấy qua loại khí chất của Trần Dật Thần ở trên người của đám người Triệu Đông Lục Viễn.
Chỉ bởi vì đám người Triệu Đông Lục Viễn này cũng giống như cô ta, nửa đời này đều luôn là đoá hoa sống trong căn nhà ấm áp.
Chuyện nghiêm trọng nhất đã làm qua trong đời này, cũng chỉ là đánh nhau ẩu đả.
Giết người? Bọn họ còn chả bao giờ nghĩ qua, cũng không dám nghĩ đến.
Không ngoài dự đoán, loại cuộc sống đơn giản bình yên này, bọn họ sẽ trải qua cả đời.
Tô Linh Ngọc cũng vậy, tập võ, sau đó gả cho người ta làm vợ, ở bên chồng nuôi dạy con, trải qua một đời tầm thường.
Mãi đến khi chôn vào lòng đất, cô ta có thể mới nhớ ra, mộng tưởng năm 18 tuổi đó của cô ta, là làm một nữ hiệp không dùng đao kiếm trong hồng trần sát nhân.
Nhưng lúc đó, nhớ lại thì đã làm sao?
Tô Linh Ngọc rất may mắn, vì có thể gặp được Trần Dật Thần trong năm tháng tuổi 18 này.
Không có Trần Dật Thần, cô ta có thể sẽ vĩnh viễn không có dũng khí để nói mấy lời này với Tô Hạo Nhiên, cũng vĩnh viễn không bao giờ nghĩ, sẽ sống cuộc đời mà mình muốn.
“Nếu đã như vậy…vậy con đi đi.” Tô Hạo Nhiên thở dài một hơi, con gái lớn không giữ được a, thái độ Tô Linh Ngọc kiên quyết như vậy, ông ta có khuyên cũng vô dụng.
“Cảm ơn cha.” Thần sắc Tô Linh Ngọc hoan hỉ, nói ra lời cảm ơn từ tận nội tâm, có sự ủng hộ của Tô Hạo Nhiên, cô ta không còn gì để lo lắng nữa.
Cho dù không tìm được Trần Dật Thần, cô ta cũng sẽ không giữ lại bất kỳ sự nuối tiếc nào.
Tô Hạo Nhiên lắc lắc đầu, không có nói gì nữa, thực ra ông ta vốn không hy vọng Tô Linh Ngọc tìm được Trần Dật Thần.
Bởi vì ông ta biết rõ, giữa Tô Linh Ngọc và Trần Dật Thần, không có bất kỳ khả năng nào cả.
Tìm được rồi, cũng là là chuốc thêm thất vọng mà thôi.
Trần Dật Thần vốn không biết, sau khi mình đi không lâu, Tô Linh Ngọc đã thu dọn xong hành lý, rời khỏi võ quán Hạo Nhiên, bắt đầu tìm kiếm bóng ảnh của anh trong dòng người xối xả.
Trần Dật Thần lúc này, đang cùng Kiều Tiêu Nguyệt bàn về chuyện cha mẹ Từ Dao.
“Ý của cô là, nhà họ Triệu chủ động thả người rồi?” Trần Dật Thần nhíu mày nói, cha mẹ của Từ Dao đã bị nhốt ở Kim Lăng một thời gian rồi, tuy bọn họ là bị bên bán lẻ hãm hại, nhưng bởi vì người bị rượu độc độc chết là thông gia của nhà họ Triệu, cho nên nhà họ Triệu bám lấy chuyện này rất chặt, từng to mồm nói rằng muốn cha mẹ của Từ Dao đền mạng.
Cho dù Kiều Tiêu Nguyệt có đến nhà họ Triệu giảng hoà, thì thái độ của nhà họ Triệu cũng rất cứng rắn.
Trần Dật Thần vốn dĩ định đợi bận xong chuyện trong tay rồi đích thân đi nói chuyện với nhà họ Triệu, xem thử nhà họ Triệu có nể mặt của anh, mà bỏ qua cho cha mẹ của Từ Dao không.
Nhưng không ngờ, hôm nay Kiều Tiêu Nguyệt lại nói, nhà họ Triệu bên đó đã thả người rồi.
Tin tức đến đích thực là có chút đột ngột.
“Vâng, cậu Trần.” Kiều Tiêu Nguyệt gật gật đầu, giống như là nhìn ra Trần Dật Thần có chút nghi hoặc, Kiều Tiêu Nguyệt lại nói: “Cậu Trần, thực ra lần này nhà họ Triệu thả người rất bình thường.”
“Hừm? Sao lại bình thường?” Trần Dật Thần nhướng mày.
Kiều Tiêu Nguyệt cười khổ, nói: “Cậu Trần, chuyện mà mấy hôm nay cậu làm ở Kim Lăng, trong giới thượng lưu ở Kim Lăng đã không còn là bí mật gì nữa rồi.”
Thực ra lời của Kiều Tiêu Nguyệt còn chưa nói hết, chuyện mà Trần Dật Thần làm ở Kim Lăng mấy ngày nay, đâu chỉ không phải bí mật, mà lần gần như cả thành đều biết rồi nữa kìa.
Rất nhiều người đều biết, Kim Lăng mấy ngày này đã đón chào một người rất lợi hại họ Trần.
Ngày đầu tiên đến Kim Lăng, cậu cả quần áo lụa là Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh có danh xưng là tiểu thái tử gia nổi tiếng ở Kim Lăng đã bị kẻ lợi hại họ Trần này, mỗi người chặt một tay.
Sau chuyện đó, nhà họ Bạch không những không dám báo thù, ngược lại còn dọn nhà đến Nước M.
Thái tử gia Dương Thái cũng không dám đánh rắm tới một cái mà ngoan ngoãn cho người tặng cổ phần của Quốc Tế Cửu Long qua đó coi như đền tội.
Điều này đã làm rất nhiều người kinh ngạc không nhẹ, kẻ mạnh họ Trần này rốt cuộc có lai lịch gì? mà ngay cả Dương Thái cũng e dè như vậy.
Chính vào lúc rất nhiều người đang suy đoán thân phận của kẻ mạnh họ Trần này, thì kẻ mạnh họ Trần lại gây ra thêm chuyện lớn.
Vẫn là ở Trang viên quốc tế Cửu Long, nhưng lần này không phải là đứt tay, cũng không phải lìa chân, mà là đoạt mạng!
Kẻ mạnh họ Trần này, trực tiếp giết chết hai anh em Đỗ Thanh Định và Đỗ Tử Duyệt, khiến cho Đỗ Khang Lăng tuyệt hậu!
Theo lý mà nói, thù giết con này, nhà họ Đỗ dù thế nào cũng phải đòi một công đạo đúng chứ.