Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đánh rắm! Nếu không phải bà bày trò, ông đây sao lại xuất ra ba trăm tỷ?” Thẩm Hà Du đổ hết họa lên đầu Tôn Hồng, anh ta không làm gì được Lâm Như Tuệ, chẳng nhẽ không làm gì được Tôn Hồng sao?

Tôn Hồng rất uất ức, bà ta muốn nói rằng Thẩm Hà Du ngu xuẩn, không nhận thấy rằng Trương Sơn Quan đang lừa bịp anh ta, nhưng những lời này sao bà ta dám nói? Thật sự không dám!

“Những cái khác ông đây mặc kệ, nhưng ba trăm tỷ kia, bà nhất định phải trả lại cho ông đây, nếu không, bà và con bà nửa đời sau cứ ở lại trong tù đi!” Thẩm Hà Du cười lạnh nói.

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang khiến sắc mặt hai mẹ con Tôn Hồng trở nên trắng bệch, vừa rồi còn tưởng rằng cưới được con nhà giàu, bước vào cuộc sống đỉnh cao, tại sao chỉ trong chớp mắt đã chịu giam trong tù cả đời.

“Cậu Thẩm, không phải cậu đã ngủ với con gái của tôi sao? Cậu không phải muốn ăn quỵt chứ?” Lâm Như Tuệ nhịn không được nói một câu, ba trăm tỷ mặc dù hơi nhiều, nhưng anh ta đã ngủ với Hạ Nhược Y, dù sao cũng phải nhận.

Thẩm Hà Du hơi ngưng lại, suýt chút nữa tức giận ngất đi. Anh ta không thể hiểu tại sao Hạ Nhược Y lại có một người mẹ cực phẩm như thế, mà lại càng không thể hiểu nổi nữa chính là, Trần Dật Thuần lại có thể nhịn được Lâm Như Tuệ ba năm, anh ta sao có thể làm được?

“Dì Lâm, dì đừng nói bậy, tôi không xảy ra bất cứ chuyện gì cùng cô Hạ, sau khi cơm nước xong, cô Hạ đã về nhà!” Thẩm Hà Du cắn răng nói, nếu như Lâm Như Tuệ thật sự cho rằng anh ta và Hạ Nhược Y phát sinh quan hệ, đồng thời trắng trợn công khai ra ngoài, vậy sau khi Trần Dật Thuần nghe đươc, chắc chắn sẽ băm vằm anh ta!

“Cái gì? Cậu không ngủ cùng con gái tôi sao?” Lâm Như Tuệ thét lên một tiếng, Thẩm Hà Du sao có thể không ngủ với Hạ Nhược Y, không phải lúc trước anh ta nhất định muốn có được Hạ Nhược Y sao?

Thẩm Hà Du nhìn chằm chằm vào Lâm Như Tuệ, sắc mặt âm trầm nói: “Dì Lâm, tôi nói lại lần cuối cùng, tôi không phát sinh bất cứ quan hệ gì với cô Hạ, sau này dì nói chuyện chú ý một chút, đừng làm hỏng thanh danh của cô Hạ!”

Sắc mặt Lâm Như Tuệ xám như tro, cảm thấy giấc mộng bước vào gia đình nhà giàu của mình đã vỡ vụn. Thẩm Hà Du không ngủ với Hạ Nhược Y, cũng có nghĩa rằng, nhà họ Thẩm không có bất cứ quan hệ gì với bà ta.

“Cậu Thẩm, tại sao ngài không ngủ với Nhược Y, có phải nó không đồng ý đúng không?” Trong lòng Lâm Như Tuệ vẫn có một tia hi vọng cuối cùng, nếu như Hạ Nhược Y không đồng ý, bà ta nhất định sẽ nghĩ tất cả mọi cách để thuyết phục Hạ Nhược Y, để Hạ Nhược Y đồng ý.

Thẩm Hà Du cắn răng, nói: “Dì Lâm, cô Hạ là vợ của anh Trần, cô ấy rất yêu anh Trần, cô ấy ở bên anh Trần là do ông trời tác hợp. Loại người như tôi, hoàn toàn không xứng với cô Hạ, dì Lâm, sau này đừng kéo tôi về phía cô Hạ nữa, tôi không xứng!”

“Cậu Thẩm, cậu nói lung tung gì vậy, tôi cảm thấy, cậu tốt hơn trăm nghìn lần so với tên phế vật kia, tại sao cậu lại không xứng đáng với Nhược Y nhà chúng tôi chứ, ở trong mắt tôi, cậu thừa xứng để kết đôi với Nhược Y!” Lâm Như Tuệ vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tiếp tục khuyên nhủ.

Thẩm Hà Du đen mặt lại, anh ta không thật sự không biết nên nói gì cho phải. Loại người não mạch kín như Lâm Như Thuệ, hoàn toàn khác với người bình thường.

Ngược lại Tôn Hồng ở bên cạnh, sau khi nghe thấy cụm từ anh Trần, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, Thẩm Hà Du vậy mà gọi Trần Dật Thần là anh Trần, chứ không phải là tên phế vật!

Điều này nói lên cái gì?

Điều này nói rõ, sau đó Trần Dật Thần chẳng những không bị Hàn Long hạ gục, hơn nữa rất có khả năng đã hạ gục Hàn Long!

Nếu không, dựa vào tính cách kiêu ngạo của Thẩm Hà Du, tuyệt đối không nói được cụm từ anh Trần!

“Dì Lâm, đừng nói nữa, mục đích hôm nay tôi tới đây chính là muốn lấy lại ba trăm tỷ thuộc về tôi, dì nói xem có đưa hay không!” Thẩm Hà Du cũng không muốn tiếp tục cãi cọ với Lâm Nhu Tuệ, trực tiếp bày tỏ mục đích của mình.

Sắc mặt Lâm Như Tuệ đại biến, nếu thật sự có trong tay ba trăm tỷ, còn đưa cho Thẩm Hà Du, so với việc khoét một miếng thịt trong tay bà ta cũng không có gì khác biệt.

Thấy Lâm Như Tuệ còn đang do dự, Tôn Hồng tức giận không có chỗ phát tiết, tên ngốc này lại đến vào đúng lúc này, lại còn nghĩ tới ba trăm tỷ kia!

“Lâm Như Tuệ, bà mau đưa tiền cho cậu Thẩm!” Tôn Hồng lạnh giọng ra lệnh, vừa rồi Thẩm Hà Du đã nói, nếu không đưa ba trăm tỷ, thì mẹ con bà ta sẽ phải ngồi tù, cũng không nói sẽ để Lâm Như Tuệ ngồi tù.

“Chị dâu, tiền này…” Lâm Như Tuệ rất muốn nói, tiền này hiện tại thuộc về bà ta.

Ai ngờ, Tôn Hồng bước một bước đến trước mặt bà ta, trực tiết tát một cái: “Bà có trả hay không?”

“Tôi trả, tôi sẽ trả!” Lâm Như Tuệ bụm mặt, mặc dù trong lòng rất không cam lòng, nhưng vẫn lấy thẻ ngân hàng từ trong túi đưa tới tay Thẩm Hà Du.

Thẩm Hà Du cười lạnh một tiếng, quả nhiên ác nhân vẫn cần ác nhân trị, loại người lưu manh như Lâm Như Tuệ thì cần phải có loại người tiểu nhân như Tôn Hồng đến trị.

“Dì Lâm, tiền tôi cầm đi. Còn nữa, trước đó tôi và cô Hạ đều rất trong sạch, tôi không hi vọng nghe được nhưng người khác nói lung tung!” Thẩm Hà Du thản nhiên nói, lời này của anh ta coi như một lời cảnh báo, tin chắc rằng Lâm Như Tuệ cũng không dám ở bên ngoài kéo da hổ.

“Vâng, cậu Thẩm!” Sắc mặt Lâm Như Tuệ xám trắng, uể oải đáp, cuộc sống thay đổi rất nhanh cũng chỉ đến thế này, mười phút trước đó, trong đầu bà ta suy nghĩ, làm thế nào để khoe khoang với người khác rằng bà ta là mẹ vợ của Thẩm Hà Du, kết quả sau mười phút, Thẩm Hà Du lại cho bà ta một màn thế này.

Chẳng những không được coi là mẹ vợ, ba trăm tỷ tới tay, cũng bay mất.

Sau khi cầm được thẻ ngân hàng, Thẩm Hà Du cũng không dám ở nhà họ Hạ quá lâu, trực tiếp mở cửa rời đi.

“Chị dâu, bây giờ nên làm gì?” Lâm Như Tuệ nhìn về phía Tôn Hồng.

Tôn Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Như Tuệ một cái, nói: “Đến bây giờ và vẫn không biết, tại sao Thẩm Hà Du không dám ngủ với con gái của bà sao?”

Lâm Như Tuệ mờ mịt lắc đầu.

Tôn Hồng tức giận đến nghiến răng: “Bà đúng là ngu xuẩn! Là bởi vì Trần Dật Thần!” Lần này Tôn Hồng không còn dám mắng Trần Dật Thần là tên phế vật, ngay cả Thẩm Hà Du mà Trần Dật Thuần cũng có thể trị ngoan ngoãn, huống chi là bà ta.

“Là tên phế vật kia?” Mặt mũi Lâm Như Tuệ đầy vẻ khó tin.

“Lâm Như Tuệ, bà thật sự ngốc đến mức hết thuốc chữa.” Tôn Hồng lắc đầu, nói: “Nếu như tôi không đoán sai, Trần Dật Thần căn bản cũng không phải phế vật gì đó, ngược lại, cậu ta nắm trong tay năng lực không thể tưởng nổi, bà coi trọng Thẩm Hà Du, xách giày cho cậu ta cũng không xứng!”

“Làm sao có thể?! Chị dâu, chị có phải hồ đồ rồi không? Tên phế vật kia, nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì làm thế nào lại làm chó trong nhà chúng ra suốt ba năm?” Lâm Như Tuệ vẫn không chịu tin tưởng, nếu như Trần Dật Thần thật sự có năng lực lớn như vậy, sao lại cam tâm tình nguyện bị tất cả người trong nhà họ Hạ chế giễu ba năm.

Tôn Hồng cười lạnh một tiếng, nói: “Có tin hay không là tùy ở bà!”

“Con trai, chúng ta đi.” Tôn Hồng nhìn Lâm Quốc Đại và nói, nhà họ Hà bà ta cũng không còn dám ở lại, nếu như Trần Dật Thuần thật sự đúng như những gì bà ta suy nghĩ, vậy bây giờ bà ta làm những hành động này, chính là động thổ trên đầu Thái Tuế, Trần Dật Thần chắc chắn sẽ không tha cho bà ta.

Về phần Vương Ngư uy hiếp Lâm Như Tuệ, Tôn Hồng cũng bỏ suy nghĩ này, trước khi điều tra rõ ràng bối cảnh của Trần Dật Thuần, bà ta làm như vậy không khác gì muốn chết.

“Mẹ, vậy 1,5 tỷ vẫn còn chưa tới tay!” Lâm Quốc Đại có chút không cam lòng, mặc dù không có 3 trăm tỷ, nhưng trong tay Hạ Nhược Y còn có 3 tỷ.

“Một tỷ năm trăm triệu cái rắm, đi nhanh lên!” Tôn Hồng lườm Lâm Quốc Đại một cái, bà ta phát hiện, con của mình có tính xấu giống Lâm Như Tuệ, vừa nhìn thấy tiền thì đến cả tính mạng cũng không cần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK