Trần Dật Thần vĩnh viễn không quên được hình ảnh những huynh đệ kia chết thảm trước mắt anh.
Chịu nhục ở nhà họ Hạ ba năm, Trần Dật Thần mỗi giây mỗi phút đều bị thù hận giày vò.
Mỗi khi anh muốn báo thù, trong lòng sẽ có một âm thanh nhắc nhở anh, thời cơ chưa tới, bởi vì những sát thủ đứng sau lưng Kim Lục An còn chưa lộ diện, tùy tiện báo thù sẽ khiến mình vướng vào.
Trần Dật Thần vốn tưởng rằng, mình có thể tiếp tục lý trí như vậy.
Nhưng lần này đến Kim Lăng, nghe Lý Xuyên nhắc đến Võ Quán Kim Cương, nhắc đến tên Kim Lục An, Trần Dật Thần dần bị một cơn sát ý cuộc bạo xâm chiếm đầu óc, rất nhiều lần, anh cố thử bình ổn luồng sát ý này nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm nó biến mất, thậm chí còn càng ngày càng mạnh hơn.
Lúc này, Trần Dật Thần chỉ biết, bản thân không thể nhịn được nữa.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Giết Kim Lục An thì sao!
Thủ phạm thực sự đứng đằng sau đứng ra thì thế nào!
Trần Dật Thần anh, không sợ phải đánh một trận!
Anh đã nhịn ba năm, anh không muốn nhịn cả đời!
Dù biết giết chết Kim Lục An rất mạo hiểm, lần này Trần Dật Thần vẫn kiên quyết.
Biết rõ kẻ địch ở ngay trước mặt, lại phải buộc chính mình giả vờ như không thấy, chuyện này, anh không làm được!
Lúc này, Kim Lục An cũng kinh hoàng vô cùng.
Hắn hoàn toàn không nhớ nổi, mình đã gặp Trần Dật Thần ở đâu.
Nhưng khi nhìn thấy sự tức giận và hận thù ngập tràn trong mắt Trần Dật Thần, trong đầu Kim Lục An nháy mắt xẹt qua một tia sét.
“Ngươi… người chính là tên ba năm trước?!” Kim Lục An mở trừng mắt, gần như rặn ra mấy chữ này từ trong cổ họng, giọng nói tràn ngập sự khó tin, ba năm trước! Trần Dật Thần chính là gã thanh niên ba năm trước!
Hắn đã quay lại!
Gương mặt Kim Lục An tràn ngập vẻ sợ hãi tột độ, hắn không tài nào ngờ nổi, Trần Dật Thần có thể sống sót trong cuộc truy sát ba năm trước!
Chẳng phải Trần Dật Thần bị ngã xuống vách núi, hài cốt cũng không còn hay sao?
Tại sao hắn vẫn còn sống?
Cơn ác mộng ba năm trước, một lần nữa xuất hiện trong đầu Kim Lục An.
Đó là một buổi tối bình thường, dưới mạng lưới ngầm của Kim Lăng bỗng có người tung một đạo lệnh truy sát một võ giả Ám Kình trung kỳ, chỉ cần truy sát thành công là có thể nhận được phần thưởng ba trăm nghìn tỉ!
Đúng vậy, ba trăm nghìn tỉ!
Võ giả trong giới võ đạo ở Kim Lăng, người người đều tham gia truy sát, chỉ cần đạt được mục tiêu và đàu người, tất cả những võ giả tham gia đều được chia tiền!
Ba trăm nghìn tỉ, chia theo thực lực!
Cho nên lúc đó, toàn bộ giới võ đạo Kim Lăng đều sôi trào, rất nhiều người đều nghĩ kẻ ban lệnh truy sát đúng là đang mang tiền đi tặng.
Một gã Ám Kình trung kỳ, sao có thể đáng giá ba trăm nghìn tỉ?
Đêm mà lệnh truy sát được tung ra, gần như một phần mười võ giả tại Kim Lăng đều bịt mặt, khoác đồ dạ hành, tham gia vào cuộc truy sát này.
Có một Ám Kình hậu kỳ dẫn đầu! Lại thêm ba Ám Kình trung kỳ cùng bảy tám Ám Kình sơ kỳ, hơn nữa bọn họ có hơn hai mươi Minh Kình hậu kỳ đi cùng, trận thế này, cho dù là tông sư Hóa Kình e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết! Huồng hồ chỉ là một Ám Kình trung kỳ?
Cho nên lúc đó, Kim Lục An nghĩ, tối đa ba phút là có thể giải quyết xong, hắn thậm chí không cần ra tay cũng có thể được chia đến mấy tỉ.
Nhưng khi nhìn thấy mục tiêu, Kim Lục An mới biết mình ấu trĩ thế nào.
Lúc đó Trần Dật Thần vì trốn tránh truy sát nên đã dịch dung, cảnh giới biểu hiện cũng chỉ đến Ám Kinh trung kỳ.
Nhưng lực chiến đấu của một Ám Kình trung kỳ như Trần Dật Thần còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với Ám Kình hậu kỳ!
Sau khi bị một Ám Kình hậu kỳ và ba Ám Kình trung kỳ cùng bảy tám gã Ám Kình sơ kỳ vây bắt, Trần Dật Thần cứ thế giết phăng năm gã Ám Kình sơ kỳ, hai gã Ám Kình trung kỳ, ngay cả tên Ám Kình hậu kỳ dẫn đầu cũng bị Trần Dật Thần đánh cho hộc máu không ngừng.
Một cuộc truy sát biến thành ác mộng của tất cả đám sát thủ.
Tất cả đều tưởng rằng Trần Dật Thần là một con dê đang chờ bị làm thịt, không ngờ, anh lại là một con mãnh thú thời tiền sử!
Kim Lục An ba năm trước chỉ mới đạt đến Minh Kình hậu kỳ, đến tư cách để giao thủ với Trần Dật Thần cũng không có, vậy nên hắn chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, đối phó với những người đi theo bảo vệ Trần Dật Thần.
Tuy chưa từng đấu tay đôi với Trần Dật Thần nhưng Kim Lục An không bao giờ quên được, khi hắn giết chết những người đó, ánh mắt Trần Dật Thần nhìn về phía hắn tràn ngập hận thù, sát ý ngập trời, Kim Lục An không hề hoài nghi, lúc đó nếu không có gã Ám Kình hậu kỳ quấn lấy Trần Dật Thần, hắn sẽ bị Trần Dật Thần vỗ một chưởng thành một bãi thịt vụn.
Cho nên sau khi xử lý người hầu cuối cùng, Kim Lục An liền chạy thoát thân, hắn sợ!
Hắn sợ Trần Dật Thần sẽ tranh thủ thoát ra, một chưởng chụp chết hắn!
Đêm đó Kim Lục An rời khỏi Kim Lăng, chạy trốn đến Nam Cương.
Cho đến ba ngày sau, nghe thấy tin tức Trần Dật Thần bị đánh rơi xuống vách núi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chết rồi!
Tên yêu nghiệt đó đã chết!
Kim Lục An lại quay về Kim Lăng, qua nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng cũng nghe ngóng được những chuyện xảy ra sau khi hắn trốn đi.
Trần Dật Thần bị ép đến đường cùng, chung quy vẫn là anh hùng mạt lộ, sau khi giết hơn chục gã Minh Kình kỳ sau liền bị gã Ám Kình hậu kỳ dẫn đầu tung một quyền văng xuống vách núi.
Hài cốt không còn.
Tuy giết được Trần Dật Thần nhưng đám sát thủ tham gia cuộc truy sát không ai có thể vui nổi.
Rất nhiều võ giả đều bị ám ảnh trong lòng.
Bọn họ bị Trần Dật Thần đánh đến sợ!
Không ai có thể ngờ một kẻ Ám Kình trung kỳ lại bộc phát ra sức chiến đấu kinh khủng như vậy.
Mười mấy sát thủ, cuối cùng sống sót chỉ gần một nửa, toàn bộ giới võ đạo Kim Lăng đều vì chuyện này mà tổn thương nguyên khí.
Giải thưởng ba mươi nghìn tỉ, đám sát thủ còn sống đến giờ vẫn không đi nhận, không phải là không thể nhận mà là không dám nhận!
Sau khi giết chết Trần Dật Thần, mặc dù có ngu xuẩn hết, những sát thủ này cũng nhận ra, Trần Dật Thần tuyệt đối có bối cảnh thông thiên, bằng không sao có thể yêu nghiệt như thế?
Lấy thực lực của một Ám Kình trung kỳ, đối đầu với một đám người có chiến lực có thể đối địch với tông sư Hóa Kình, còn chém giết được hơn phân nửa số người, sao có thể là hạng vô danh linh tinh?
Lĩnh giải thưởng ba mươi nghìn tỉ, không sợ bị giết cả nhà ư?
Cho nên đêm đó, tất cả những kẻ tham gia truy sát đều rất ăn ý giấu chuyện này trong lòng, không hề đề cập tới.
Kim Lục An cũng như vậy, hắn cảm thấy mình đã đủ may mắn, đêm đó hắn tham gia truy sát, Minh Kình hậu kỳ như hắn có hơn hai mươi người, nhưng cuối cùng sống sót chỉ chưa đầy mười người.
Cũng chính vì đêm đó thấy được sức chiến đấu độc nhất vô nhị của Trần Dật Thần nên Kim Lục An mới hạ quyết tâm, đời này nhất định phải đột phá đến Ám Kình, không làm một con kiến Minh Kính.
Mấy ngày trước, nguyện vọng của Kim Lục An cuối cùng cũng đạt thành, trở thành một võ giả Ám Kình được người người hâm mộ.
Vốn tưởng có thể vinh quang một trần rồi, nhưng không ngờ Trần Dật Thần lại trở lại
Kim Lục An lúc này đã không còn ôm hy vọng gì với mạng sống.
Hắn biết rõ, Trần Dật Thần căn bản sẽ không buông tha cho hắn.
Về chuyện liều mạng với Trần Dật Thần? Kim Lục An càng chưa từng nghĩ đến.