Mà tới Đỗ Tử Duyệt, đã không thể dùng từ thảm để hình dung, cô ta đã phải trực tiếp trả giá bằng tính mạng.
Dù lúc đó Từ Dao không có ở đây, nhưng vẫn nghe được phong thanh, cũng không biết Đỗ Thanh Định nghe thấy Dương Thái nói gì mà lại bị dọa đến mức nổ súng tự sát, Đỗ Tử Duyệt muốn giết Hạ Nhược Y, cũng bị Dương Thái một chưởng đập chết.
Chỉ trong vòng một ngày, nhà họ Đỗ Phong quang vô hạn đã mất đi hai chi trưởng, nhưng đến bây giờ, nhà họ Đỗ cũng không có ý định tìm Trần Dật Thần báo thù.
Ý tứ ẩn chứa trong đó thực sự quá khủng khiếp, Từ Dao thậm chí cũng không dám suy nghĩ.
Cô ta vốn cho rằng, Trần Dật Thần chỉ có chút địa vị ở mảnh đất nhỏ Thương Châu, nhưng giờ xem ra, ngay cả thành phố tỉnh lị của tỉnh Quế Châu, Kim Lăng, Trần Dật Thần cũng nhúng tay vào.
Chủ tịch của bất động sản Đại Long- Kiều Tiêu Nguyệt, thái tử gia Dương Thái…
Nhân vật nào cũng khiến Từ Dao ngưỡng vọng, nhưng bọn họ đều kính cẩn lễ phép với Trần Dật Thần. Rốt cuộc Trần Dật Thần có thân phận gì? Tại sao anh ta phải ở nhà họ Hạ ẩn nhẫn ba năm?
Từ Dao lắc đầu, cố gắng để bản thân không nghĩ về những chuyện này. Cô ta cảm giác trên người Trần Dật Thần có một bí ẩn khổng lồ, các thế lực liên quan sau bí ẩn này, cô ta căn bản không tưởng tượng được.
Lúc này, resort của nhà họ Đỗ cũng mây đen giăng kín, người giúp việc trong resort thì ngậm miệng không nói gì, đi tới đi lui, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đánh chết các cô cũng không nghĩ đến, sáng sớm hôm qua Đỗ Tử Duyệt và Đỗ Thanh Định còn vui vẻ, nhưng chỉ đi Cửu Long quốc tế một chuyến mà đã mất mạng ở nơi đó.
Khi tin anh em song sinh mất mạng truyền đến, mẹ của Đỗ Thanh Định và Đỗ Tử Duyệt gào khóc đến tê tâm liệt phế, cả đêm liên tục ngất đi.
Nhưng khiến đám người giúp việc sợ hãi là, cho tới bây giờ, cũng không hề truyền ra ông chủ Đỗ Khang Lăng có ý định báo thù cho anh em Đỗ Thanh Định, dường như anh em Đỗ Thanh Định đã chết vô ích rồi.
Trong đại sảnh nhà họ Đỗ, tất cả các nhân vật quan trọng của nhà họ Đỗ đều lục tục xuất hiện.
Đỗ Khang Lăng ngồi ở vị trí ông chủ, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ khoan thai, ăn mặc lộng lẫy, bà ta là vợ của Đỗ Khang Lăng, Phương Linh.
Phương Linh vốn là người đẹp nổi tiếng ở Kim Lăng, nhưng tối qua sau khi nghe tin con trai con gái mất mạng, chỉ sau một đêm, đầu bà ta đã bạc trắng, đến bây giờ đôi mắt đẹp vẫn còn sưng đỏ, có thể nhìn thấy rõ nước mắt trên khuôn mặt.
Phía dưới Đỗ Khang Lăng và Phương Linh là chỗ ngồi của mấy chi nhà họ Đỗ, người em thứ hai Đỗ Khang Vân, người em thứ ba Đỗ Khang Thụy, cùng đám thanh niên con cháu nhà họ Đỗ.
“Anh cả, lời Dương Thái nói là thật sao?” Thấy vẻ mặt Đỗ Khang Lăng u ám, Đỗ Khang Vân không nhịn được nữa mà hỏi. Tối qua Dương Thái tự mình đến nhà, chịu đòn nhận tội, nói cái chết của anh em Đỗ Thanh Định không thoát được liên quan đến anh ta, bằng lòng để mặc cho Đỗ Khang Lăng xử trí.
Lúc đó, dù Đỗ Khang Lăng rất giận dữ, nhưng cũng ngăn chặn sát tâm với Dương Thái, ông ta biết rõ, trong cái chết của con gái mình, Dương Thái chỉ là đao phủ mà thôi, thủ phạm thật sự đứng sau vẫn là Trần Dật Thần đó.
Khi ông ta định mời sát thủ đi bệnh viện giết chết Trần Dật Thần thì Dương Thái Nhất lại nói Trần Dật Thần là võ giả Hóa Kình, khiến trán ông ta đổ mồ hôi lạnh.
Võ giả Hóa Kình, có tổ chức sát thủ nào dám tiếp đơn ám sát võ giả Hóa Kình chứ, nếu không tổ chức của sát thủ này sẽ bị nhổ tận gốc rồi.
Dù có sát thủ dám tiếp đơn, thì tiền thù lao để giết một võ giả Hóa Kình chắc chắn là giá trên trời, ít nhất cần một trăm năm mươi nghìn tỷ.
Đúng vậy, một trăm năm mươi nghìn tỷ, hơn nữa còn chưa chắc có thể giết chết.
Một trăm năm mươi nghìn tỷ, dù nhà họ Đỗ tán gia bại sản, cũng không bỏ nổi số tiền đó.
Nên đêm qua Đỗ Khang Lăng đã từ bỏ ý định trả thù Trần Dật Thần. Đương nhiên, lời nói sau đó của Dương Thái còn khiến ông ta tuyệt vọng hơn, Trần Dật Thần còn là người thừa kế duy nhất nhà họ Trần ở Yến Kinh.
Người thừa kế nhà họ Trần ở Yến Kinh, đừng nói là giết, chỉ cần đả thương một sợi tóc, e là cả nhà họ Đỗ đều sẽ bị tiêu diệt.
Nghĩ tới đây, Đỗ Khang Lăng chớp mắt như già đi mười tuổi, mệt mỏi thở dài, nói: “Là thật, Dương Thái không thể nói dối tôi chuyện này. Người thanh niên đó chính xác là người thừa kế của nhà họ Trần ở Yến Kinh, hơn nữa còn là võ giả Hóa Kình.”
Ông ta vừa dứt lời, cả sảnh đường đều lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dù là người thừa kế nhà họ Trần hay võ giả Hóa Kình thì không có ai là người mà nhà họ Đỗ có thể chọc nổi.
“Ôi, sao số hai đứa bé Thanh Định và Tử Duyệt lại khổ như vậy chứ.” Vẻ mặt Đỗ Khang Vân bi thương, thở dài.
Nhưng những người khác trong đại sảnh thầm cười lạnh, Đỗ Khang Vân đúng là mèo khóc chuột điển hình, Đỗ Thanh Định và Đỗ Tử Duyệt chết đi đồng nghĩa với vị trí ông chủ đời tiếp theo nhà họ Đỗ sẽ thuộc về con trai Đỗ Khang Vân, nên lúc này trong lòng Đỗ Khang Vân vui mừng còn không kịp, chứ nói gì đến bi thương, chỉ là diễn cho Đỗ Khang Lăng xem thôi.
Vẻ mặt Đỗ Khang Lăng không có biểu tình gì, người khác có thể nhìn ra được, tất nhiên ông ta cũng có thể nhìn ra, nhưng chuyện đã phát sinh, ông ta có thể làm sao chứ, muốn nói bi thương, ai sẽ bi thương hơn người làm cha là ông ta chứ, trong vòng một ngày, cả con trai con gái mình nuôi nấng hơn hai mươi năm đều mất mạng, ông ta còn không được gặp mặt lần cuối.
Nếu như không phải vì mấy trăm người nhà họ Đỗ, ông ta đã sớm đi tìm Trần Dật Thần liều mạng rồi, dù Trần Dật Thần có là võ giả Hóa Kình thì ông ta có chết cũng phải khiến Trần Dật Thần đổ máu.
Nhưng vì nhà họ Đỗ, Đỗ Khang Lăng không thể không áp chế nỗi thù hận như kiến gặm nhấm trái tim.
“Sau này khi gặp người nhà họ Trần, tất cả người nhà họ Đỗ đều phải nhượng bộ lui binh, không được xảy ra bất kỳ xung đột nào với người nhà họ Trần. Đây là gia quy nhà họ Đỗ, nếu làm trái, sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Đỗ.” Giọng nói Đỗ Khang Lăng có chút tiều tụy, nhưng nghe nói như thế đám người nhà họ Đỗ đều chấn động trong lòng.
Quả nhiên, Đỗ Khang Lăng không có ý định tìm Trần Dật Thần báo thù, thậm chí, còn muốn phủi sạch quan hệ với tất cả người nhà họ Đỗ tìm Trần Dật Thần báo thù.
Đây chính là mối thù giết con đấy, không ít người nhà họ Đỗ cảm thấy ngũ vị tạp trần, nếu đổi lại là bọn họ, có thể thản nhiên buông xuống như Đỗ Khang Lăng không?
“Mọi người đã nghe thấy lời anh cả chưa? Sau này không ai được gây sự với Trần Dật Thần, nếu vi phạm thì lập tức cút khỏi nhà họ Đỗ cho tôi.” Đỗ Khang Vân ra uy quát.
Tất nhiên thế hệ trẻ nhà họ Đỗ vội vàng gật đầu. Trước kia, hai người Đỗ Thanh Định và Đỗ Tử Duyệt thế nhưng là hai tảng đá lớn đè đầu thế hệ trẻ nhà họ Đỗ.
Đối với hành vi phách lối của hai anh em họ, mọi người đều dám giận nhưng không dám nói, chỉ có thể lén gọi là ma vương, ma nữ.
Nhưng ngay hôm qua, trong một đêm, ma vương, ma nữ trong mắt bọn họ lại đồng thời mất mạng, mà Đỗ Khang Lăng lại không dám làm bất kỳ cái gì.
Nên lúc này trong lòng đông đảo thế hệ trẻ, Trần Dật Thần còn khủng khiếp hơn ma vương ma nữ, không khác gì sát tinh, kẻ nào đụng vào kẻ đó chết.
Không cần Đỗ Khang Vân căn dặn, bọn họ cũng không dám gây vào. Dương Thái nhanh chóng báo cáo chi tiết phản ứng của nhà họ Đỗ cho Trần Dật Thần, Trần Dật Thần ngược lại có chút bất ngờ, mối thù giết con mà cũng có thể nhẫn sao?
Dù Nhà họ Đỗ nói không trả thù, nhưng Trần Dật Thần vẫn cảm thấy không yên lòng lắm, anh bảo Dương Thái theo dõi nhà họ Đỗ, đồng thời báo cáo nhất cử nhất động của nhà họ Đỗ cho mình.
Bản thân anh không sợ nhà họ Đỗ trả thù, nhưng Hạ Nhược Y lại là người bình thường, bất cứ sát thủ nào cũng có thể khiến mạng sống của Hạ Nhược Y như mành chỉ treo chuông.