Trần Dật Thần nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt ngùn ngụt lửa giận, anh không thể nào tưởng tượng được khi giãy dụa trong hồ nước lạnh thấu xương, Hạ Nhược Y yếu ớt đã tuyệt vọng cỡ nào. Năm đó, khi ném người xuống hồ chắc chắn người đàn bà độc ác ấy đã có ý định giết người.
Trước kia, anh không hiểu tại sao kết hôn ba năm rồi mà Hạ Nhược Y vẫn rất ít khi đề cập đến chuyện khi cô còn học đại học, giờ đây xem ra không phải Hạ Nhược Y không nhớ, mà là không dám nhớ đến.
Bởi vì trong cuộc sống đại học của cô đã có một đoạn ký ức đau khổ như thế.
Đỗ! Tử! Duyệt!
Được lắm!
Trần Dật Thần nghiến răng ken két, anh càng tức giận hơn là Hạ Nhược Y không hề nghĩ đến trả thù người phụ nữ đã đối xử độc ác với cô, nhưng người phụ nữ đê tiện đó vẫn không hề có ý định buông tha cho cô, dù giờ đây cô đã tốt nghiệp đại học được ba năm rồi. Có thể thấy lòng thù hận của người phụ nữ tên Đỗ Tử Duyệt này nặng cỡ nào.
Trần Dật Thần chưa từng hận người phụ nữ nào như vậy, hơn nữa còn là một người phụ nữ chưa từng gặp mặt.
“Đồ nhà quê, bây giờ chị Duyệt của chúng tôi đang ở Cửu Long Quốc Tế, anh dám đi đến đó sao?” Thấy Trần Dật Thần rõ ràng bị mình chọc giận, Lý Tuyết càng đắc ý hơn, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa khiêu khích Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần ngẩng đầu, vẻ mặt hết sức lạnh lùng: “Dẫn đường!”
“Trần Dật Thần, đừng đi…” Hạ Nhược Y khẽ mở miệng năn nỉ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, mà cô chưa từng nhắc đến chuyện Đỗ Tử Duyệt, cũng vì cô hiểu rõ rốt cuộc nhà họ Đỗ ghê gớm như thế nào. Dù mười nhà họ Hạ cộng lại cũng không chống đỡ được nửa ngón tay nhà họ Đỗ.
Trần Dật Thần đã làm nhiều việc vì cô, cô không muốn vì mình mà Trần Dật Thần lại chọc vào quái vật khổng lồ nhà họ Đỗ này.
“Hạ Nhược Y, cô sợ cái gì chứ? Ông xã cô muốn đòi lại gấp trăm lần những uất ức mà năm đó chị Duyệt mang đến cho cô, cô nên vui mừng mới đúng.” Lý Tuyết giọng điệu …châm chọc.
“Cô có tham dự chuyện năm đó hay không?” Trần Dật Thần bỗng quay đầu, ánh mắt lạnh như băng dừng trên người Lý Tuyết. Lý Tuyết theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng giải thích: “Tôi… Tôi không hề tham gia, Trần Dật Thần, tôi cho anh biết, những chuyện này đều do chị Duyệt làm, nếu anh là đàn ông thì hãy đi tìm chị Duyệt đi, bắt nạt tôi thì có giỏi giang gì.”
“Tôi sẽ đi tìm ả chị Duyệt chó chết gì đó mà cô nói đến, nhưng nếu để tôi biết được chuyện năm đó có liên quan tới cô thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu.” Trần Dật Thần lạnh lùng nói. Nếu hôm nay Lý Tuyết đã khơi lại nợ cũ thì anh cần thiết phải thanh toán từng món một, anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào đã từng bắt nạt Hạ Nhược Y ba năm trước.
Lý Tuyết bĩu môi khinh thường, còn tìm tôi phiền phức ư, trước tiên anh hãy vượt qua cửa ải của chị Duyệt rồi nói.
Thấy Trần Dật Thần khăng khăng muốn đi Cửu Long quốc tế, Từ Đông Lương cảm thấy mở cờ trong bụng. Trước đó anh ta còn lo lắng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ của Đỗ Tử Duyệt, kết quả Trần Dật Thần thì hay rồi, lại có thể chủ động chạy tới Cửu Long quốc tế chịu chết.
Từ Đông Lương thầm cười lạnh, anh ta biết rõ, lòng dạ Đỗ Tử Duyệt độc ác cỡ nào. Khi còn học đại học, cô ta chính là một bà chằn coi trời bằng vung, chỉ cần một lời không hợp, sẽ lập tức hủy gương mặt của nữ sinh khác. Mà cô ta còn được đám người nhà họ Đỗ rất cưng chiều, dù có phạm phải lỗi lớn thế nào thì nhà họ Đỗ cũng sẽ che chở cho cô ta.
Lần này, Hạ Nhược Y đi đến đó chỉ sợ không chết cũng phải lột da.
“Còn có ai muốn đi Cửu Long quốc tế không?” Từ Đông Lương cười tủm tỉm liếc nhìn rất nhiều bạn học xung quanh. Mọi người cũng hơi động tâm, nhưng vừa nghĩ tới chi phí của Cửu Long quốc lại không khỏi rụt cổ một cái.
Từ Đông Lương lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, đúng là đám nhà quê. Nhưng nếu đám người này không đi thì lát nữa làm gì có ai nhìn thấy Trần Dật Thần bị mất mặt chứ, nghĩ vậy, Từ Đông Lương vừa cười vừa nói: “Quên nói cho mọi người, nếu như mọi người đi Cửu Long quốc tế thì chi phí ở Cửu Long quốc tế sẽ tính vào tiền của tôi, tôi vốn định mời mọi người ăn cơm, nhưng người anh em Trần Dật Thần quá hiếu khách, đã trả tiền cơm rồi, tôi cũng không thể không thể hiện gì, tiền mọi người đi Cửu Long quốc tế chơi, tôi sẽ bao.”
Nghe Từ Đông Lương nói vậy, ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên, có người coi tiền như rác thì tất nhiên bọn họ vui lòng đi, dù sao đây chính là Cửu Long quốc tế, chỗ ăn chơi xa xỉ nhất Kim Lăng.
Đến đó một chuyến, chụp mấy tấm hình, up lên Facebook là có thể khoác loác mấy năm rồi.
“Anh Lương hào phóng như vậy, khiến chúng tôi ngại quá.” Vương Hiểu Nha có chút thẹn thùng nói, trong lòng càng hài lòng với Từ Đông Lương. Đây chính là kim chủ đường đường chính chính, lần này cô ta nhất định phải bám lấy.
“Cái này có gì phải ngại chứ, mọi người đều là bạn học, đưa mọi người đi trải chút việc đời cũng là việc nên làm.” Từ Đông Lương ngoài mặt cười tủm tỉm, nhưng lại lén không khách khí với Vương Hiểu Nha, bàn tay bắt đầu không an phận.
“Không nói nhiều nữa, chị Duyệt còn đang chờ chúng ta, mọi người hãy mau chóng đi nào.” Từ Đông Lương rút tay từ trên người Vương Hiểu Nha xuống, nghiêm mặt nói.
“Ừ.” Đám người vội vã gật đầu, sau đó một đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Công quán Hoa Thịnh.
“Anh Thanh, hình như lần trước ở Cửu Long quốc tế người bên đó đã phát sinh xung đột gì với anh?” Mấy người Trần Dật Thần vừa ra khỏi cửa Công quán Hoa Thịnh thì đã có người nhận ra Trần Dật Thần.
“Phát sinh xung đột với tôi sao?” Dương Thanh ngẩn người, sau đó sắc mặt đại biến: “Cậu nói là cậu Trần ư?”
“Cậu Trần?” Rõ ràng đàn em của Dương Thanh không hề biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, hơi kinh ngạc tại sao Dương Thanh lại gọi đối phương như thế.
Dương Thanh cũng không giải thích, vội nhìn theo hướng đàn em đang nhìn, thì thấy trong đám người vừa ra khỏi cửa, lục tục lên xe kia không hề có bóng dáng Trần Dật Thần.
Thấy Dương Thanh có vẻ rất lo lắng, đàn em lại nói: “Anh Thanh, anh xem hình như cậu Trần đó vừa ăn cơm ở Công quán Hoa Thịnh của chúng ta, anh có thể xem lại camera, xem có phải hay không.”
“Đi!” Dương Thanh phất tay, vội vàng đi vào. Nếu Trần Dật Thần thật đến Công quán Hoa Thịnh ăn cơm thì đúng là một chuyện lớn không thể cứu vãn được. Dù sao Công quán Hoa Thịnh cũng là địa bàn của anh ta, mà anh ta lại không ra mặt chiêu đãi, khó đảm bảo Trần Dật Thần sẽ không suy nghĩ nhiều.
“Anh Thanh.”
Nhìn thấy Dương Thanh, thái độ Lưu Bác lập tức trở nên vô cùng cung kính.
“Trong nhóm người ăn cơm vừa đi ra kia có người nào họ Trần hay không?” Dương Thanh vội vàng hỏi.
“Họ Trần?” Lưu Bác sững sờ, hình như người đã uống cạn tám bình Mao Đài kia họ Trần.
“Anh Thanh, có phải người họ Trần đó đã đắc tội anh hay không?” Lưu Bác cẩn thận hỏi. Sau khi Trần Dật Thần đi, Trịnh Giai mới dám nói cho anh ta, sở dĩ thất thố là vì trong thẻ của Trần Dật Thần có ba mươi tỷ. Lúc ấy anh ta đã sợ ngây người, trong thẻ ngân hàng mà có hẳn ba mươi tỷ thì tài sản cá nhân chắc chắn phải hơn ba nghìn tỷ. Thân phận Trần Dật Thần này chắc chắn không đơn giản, nên anh ta mới muốn hỏi rõ ràng, rồi mới xem trả lời Dương Thanh thế nào cho phải.