Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần!”

Lê Phúc lên tiếng trước, nhưng mắt anh ta không nhìn trọng tài, mà cứ nhìn William chằm chằm.

Lúc này William lắc lắc đầu, biểu thị không có ý kiến gì.

“Được, nếu đã như vậy, thì cuộc thi bây giờ….bắt đầu!”

Thấy hai bên không có ý kiến phản đối, đã hiểu quy tắc rõ ràng, trọng tài không nói nhiều nữa, rút lui rồi phất tay chính thức bắt đầu trận đấu.

“Soạt!”

Thanh âm trọng tài vừa dứt, William liền ra tay trước, một chân nhảy lên, cả thân ảnh như một mũi lên đã căng dây, tốc độ cực nhanh mà tiến về phía Lê Phúc.

Bởi vì tốc độ của William quá nhanh, khán giả căn bản không nhìn thấy rõ bóng dáng của anh ta, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dư ảnh của William, lúc này chỉ có một số cường giả ở hàng ghế VIP mới có thể nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng này.

Rõ ràng là Lê Phúc đến từ nước K, không ngờ William lại nhanh như vậy, lúc này còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh nhanh chóng lui về phía sau.

Chỉ là động tác của anh ta vẫn còn chậm, ít nhất là quá chậm đối với William .

Thân ảnh của William đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lê Phúc, và tung ra cú đấm một cách không do dự ngay sau khi xuất hiện.

Lê Phúc không kịp phản ứng, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm mà ra tay chống đỡ theo bản năng.

“Ầm!”

Ầm một tiếng vang lên, William đấm vào cánh tay của Lê Phúc, Lê Phúc hét lên một cách thảm thiết, cánh tay anh ta truyền đến cơn đau dữ dội, cánh tay đã bị William đánh gãy rồi.

Sau một đấm, William vốn không có dừng đòn tấn công của mình mà lại còn thuận thế đấm vào đầu Lê Phúc.

“Ầm!”

Lê Phúc không có một chút cơ hội phản ứng nào, hay nói cách khác, anh ta không xứng đáng có cơ hội như vậy ở trước mặt William , đầu anh như đậu hũ, bị William đấm tan nát, máu tươi phun ra ngay lập tức.

Sau khi William đánh ra một đấm, bóng người liền nhanh chóng lui về phía sau, chớp mắt đã lui về phía xa vài mét, máu trên người Lê Phúc còn chưa kịp dính lên người.

Phịch!

Thân thể Lê Phúc như mất hết sức lực, ngã thẳng xuống đất, tung lên một mảnh bụi đất.

Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn của William đã nhanh chóng kết thúc hai ván đấu này, khiến khán giả vô cùng sửng sốt.

Trận đấu đã kết thúc, nhưng toàn hiện trường lại yên tĩnh không một chút tiếng động nào.

Dưới ánh mặt trời, William nhìn về phía khán đài xa xa, lại hướng ánh mắt nhìn Trần Dật Thần, trong mắt vẫn còn vương mùi khát máu.

Sau đó anh ta quay lưng rời khỏi sân, đối với anh ta, trận đấu này đúng là quá dễ dàng.

Giết loại võ giả cấp bậc như Lê Phúc đối với anh ta mà nói, thật sự là quá nhàm chán, căn bản không thể kích thích chiến ý trong lòng anh ta.

“Hay!”

Khi William bước xuống khỏi đấu trường, bên khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, đồng thời cũng có người lớn tiếng tiếng kêu hay, từ nãy đến giờ này bọn họ mới phản ứng lại, đặc biệt là những người ở giới thượng lưu kia, tấm vé mà bọn họ khó nhọc mới có được thật sự rất xứng đáng.

Thủ đoạn tàn ác và thực lực đáng sợ của William phù hợp với khẩu vị của họ, lúc này lũ lượt hét lên.

“William này thật sự quá khủng bố rồi!!”

“Không sai, anh ta vừa ra tay đã là sát chiêu, căn bản không cho đối phương cơ hội đầu hàng!”

“Nhìn thấy thủ đoạn của William, tôi nghĩ tuyển thủ tiếp theo đây, nếu như bị chọn đối quyết với William thì sẽ chọn đầu hàng để giữ mạng sống đó, dù sao thực lực của William cũng quá mạnh, hơn nữa lại tàn độc!”

Đối mặt với thực lực kinh hoàng của William, không chỉ khán giả trên khán đài, mà cả những võ giả sắp tham chiến cũng không khỏi xuýt xoa, lúc này dù gì William cũng đã mang đến cho họ một sự xung kích quá lớn.

Chứng kiến sức mạnh của William, lại cộng thêm thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, khiến một số người còn chưa bắt đầu thì đã sinh lòng thoái lui rồi, ở xa xa có hai tuyển thủ, lúc này nhìn thấy bóng ảnh của William, trong lòng run rẩy, hai người bọn họ là cùng một nhóm với William.

“Thiện tai thiện tai, tên khốn William này tàn nhẫn quá, cuộc thi mà thôi, phân thắng thua là được, nhưng đối phương lại ra tay sát thủ như vậy!”

Tam Giới cau chặt mày, anh ta không có hứng thú với cuộc thi, nhưng những thủ đoạn tàn nhẫn của William khiến đáy lòng anh ta sinh ra bất mãn, nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng William rất mạnh.

“Cái đó……Tam Giới này, Dunney của Ấn Độ cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy đó chứ?”

Cơ Uẩn tuy là truyền nhân trực hệ của nhà họ Cơ, đã đã trải qua nhiều sự huấn luyện khác nhau, tưởng rằng dù không thắng được cuộc thi thì cũng phải giành được thành tích tốt, nhưng hiện tại nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Arthur và William, khiến lòng tự tôn của anh ta bị giáng một đòn không nhỏ, đặc biệt là những thủ đoạn tàn ác của William khiến anh không khỏi rùng mình.

Nghe thấy lời của Cơ Uẩn, Tam Giới chậm rãi nói: “Sẽ không đâu, Dunney là võ si, hiếu chiến, không hiếu giết, dù gì cũng là người của Phật môn!”

“Trần Dật Thần, tôi thấy tên William trước sau nhìn anh đến hai lần, hơn nữa ánh mắt không thiện, không lẽ hai người có quen biết sao?”

Thiên Ưng im lặng một lúc, rồi nhìn Trần Dật Thần, hỏi.

Thiên Ưng có thể nói cũng là một người có tiếng trong giới võ thuật nước H, hơn nữa cũng có nghiên cứu về con đường võ học, vừa rồi anh ta tận mắt nhìn thấy ánh mắt của William không ngừng quét tới đây.

“Ừm, đôi chân của sư huynh Diệp Nam Thiên tôi, chính là bị hắn huỷ!”

Trần Dật Thần ngừng lại một hồi, rồi tiếp tục nói: “Tôi và hắn có trận chiến, trận chiến này không phải hắn chết, thì là tôi vong!”

“Cái này….”

Ba người Tam Giới, Cơ Uẩn, Thiên Ưng đều là lần đầu nghe thấy tin tức này, bọn họ không ngờ giữa Trần Dật Thần và William lại có loại ân oán như vậy.

Bọn họ càng không ngờ vị chân của vị cao nhân Diệp Nam Thiên kia là do William đánh gãy.

“Ai ya, sư đệ uy vũ quá, tên William đó quá máu tanh, nếu như hắn ta sống thì thật sự quá nguy hiểm, anh khô máu hắn, tôi tán đồng!”

Tam giới là người của Phật giáo, không tiện giết người, cũng sẽ không dễ dàng sát sinh, có thể nói từ một phương diện nào đó thì có thể nói là tâm phật, chỉ là lần này quả thực là ngoại lệ.

Thiên Ưng đã trở nên im lặng kể từ sau câu nói đó, khoảng cách giữa anh và Trần Dật Thần ngày càng lớn, trong số mười sáu cường giả của cuộc thi lần này không có anh ta, hơn nữa nghe ý của Trần Dật Thần, là quyết tâm giành quán quân của cuộc thi lần này.

Tuy nói như vậy nhưng Thiên Ưng không có từ bỏ, hơn nữa chiến ý nồng đậm, chắc chắn phải đạt được kết quả trong cuộc thi này.

Anh ta không dám hy vọng vào chức quán quân, nhưng trong lòng anh ta còn có mục tiêu khác, lúc này anh ta không từ bỏ, nếu như ngay cả chiến mà cũng không dám chiến thì làm sao dám nói là học võ chứ.

Trong sự bàn tán của khán giả, các nhân viên của Tổ chức võ học đã lên sân khấu khiêng thi thể Lê Phúc đi xuống sàn, sau đó dọn dẹp sàn đấu.

Lúc này, trưởng đoàn đến từ nước K, đối mặt với tất cả những điều này, sắc mặt như tro tàn, nhưng bất lực, vì trong cuộc thi này có quy định, trong trận đấu bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đều nghe theo số trời, bất kỳ ai cũng không được có ý kiến với quy định cuộc thi, đương nhiên nếu đối thủ dùng thủ đoạn không chính đáng thì đó là ngoại lệ.

Về phần trả thù, thì càng đừng nói tới nữa, khoan hẵng nói đến tổ chức Hắc Ám Hội Nghị thần bí đứng sau William , mà chỉ thực lực của bản thân William thôi, cũng là thứ mà bọn họ không thể chọc vào được rồi.

Sau khi dọn dẹp sàn đấu xong, cuộc thi lại bắt đầu.

Cuộc thi bắt đầu, đây là cuộc đấu thứ tư, trong đó có một tuyển thu vì bị phương thức máu tanh của William lúc nãy làm lúng túng, tâm thần có chút hoảng loạn, nên không có phát huy tốt, cuối cùng thua dưới tay tuyển thủ còn lại.

Bốn trận đấu đã kết thúc, tiếp theo đây là nhóm thứ ba lên sàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK