Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 534: ĐAN GIẢI ĐỘC

“Họ có biết hay không, tôi nói không có ích gì, Chiến Minh nói mới được.”

Trần Dật Thần lắc đầu, mấy người Bành Diễm Phương đại khái là không biết, Vương Hoằng Nghị vì tẩy sạch hiềm nghi của bản thân mà cố ý hạ độc cả họ.

Nếu anh bị sáu người kia giết chết trong phòng bao, vậy Vương Hoằng Nghị cũng sẽ uống thuốc độc, cuối cùng dù mấy người Quản trưởng lão có tới điều tra thì cũng sẽ không tra tới trên người ông ta, nhiều nhất chỉ là hoài nghi một chút.

Mấy phút trước, lão tam Hoàng đã thông báo với Sở Dật Phi.

Cho nên lão tam Hoàng tới hiện trường không bao lâu thì Sở Dật Phi và mọi người Võ Minh cũng chạy tới.

Trong số đám người Võ Minh, người cầm đầu đương nhiên là Quản Nam Thiên.

Sắc mặt Quản Nam Thiên lúc này có chút khó coi, vốn cho rằng tranh đấu lần này sẽ không xảy ra sự cố gì, nhưng ai biết ngày cuối cùng tranh đấu lại có người to gan muốn giết tuyển thủ tham gia tranh đấu.

“Trần Dật Thần, cậu sao rồi?”

Vừa tới hiện trường, Sở Dật Phi đã tràn đầy lo lắng đi tới trước mặt Trần Dật Thần.

“Tôi không sao, Sở đại ca.” Trần Dật Thần lắc đầu, thứ tạo ra tổn thương lớn nhất đối với anh là thanh dao găm của Vương Hoằng Nghị, nhưng dù dao găm gây ra tổn thương lớn, nhưng vẫn không nguy hiểm tới tính mạng.

“Có phải đám oắt thương hội Thiên Thủy làm không!” Nhìn tàn tích cuộc chiến trong nhà hàng, giọng Sở Dật Phi lập tức lạnh lẽo.

“Là họ.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu.

Sắc mặt Sở Dật Phi tức giận: “Đám vô sỉ đó! Ta đi tìm chúng tính sổ!”

“Sở đại ca, anh đi tìm họ, họ sẽ không nhận.”

Trần Dật Thần cười khổ chặn anh ta lại: “Trước khi chúng làm thì đã hủy sạch hết các chứng cứ nhắm vào chúng rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì sáu tên thích khách ám sát tôi cũng đều là người nước H.”

Trần Dật Thần đang nói thì có người nơm nớp đem sáu thi thể đeo mặt nạ quỷ tới trước mặt Quản Nam Thiên: “Quản trưởng lão, toàn bộ đều ở đây.”

Quản Nam Thiên hừ lạnh một tiếng, tiện tay đánh ra sáu cỗ Kình Khí, chấn nát sáu chiếc mặt nạ.

Không ngoài dự đoán của Trần Dật Thần, sáu khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đều là khuôn mặt điển hình của người nước H.

Nhìn thấy sáu khuôn mặt này, sắc mặt Quản Nam Thiên càng thêm lạnh lẽo: “Điều tra thân phận của chúng!”

“Dạ, Quản trưởng lão.”

Cán bộ Võ Minh cung kính đáp một tiếng, bèn có người lấy điện thoại ra, chụp lại khuôn mặt sáu người, tải lên trang web nội bộ của Võ Minh, bắt đầu so sánh.

Là cơ quan giám sát tối cao của giới võ giả nước H, Võ Minh từ mười năm trước đã có mạng lưới giám sát thuộc về mình, phàm là có võ giả từng lộ mặt trong biên giới nước H, Võ Minh đều có ghi chép.

Sáu người trước mặt này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lúc cán bộ thẩm hạch thân phận sáu người, không ít người đều dời ánh mắt về phía Trần Dật Thần, trong mắt ít nhiều đều có chút kỳ dị.

Từ sự náo động của cuộc chiến tại hiện trường, cảnh giới của sáu kẻ ám sát này ít nhất đều là Ám Kình sơ kỳ.

Sáu Ám Kình sơ kỳ ám sát Trần Dật Thần, Trần Dật Thần lại vẫn có thể sống.

Anh làm sao làm được?

“Quản trưởng lão, điều tra ra rồi.”

Hiệu suất làm việc của cán bộ Võ Minh rất nhanh, không tới ba phút, tin tức về sáu cỗ thi thể trên mặt đất đã bị điều tra tận gốc.

“Nói!”

Quản Nam Thiên lạnh lùng mở miệng.

“Sáu người này lần lượt tên Chu Dịch, Đoạn Hoành…họ vốn là đệ tử của ba môn phái lớn Xuyên Thục. Sau đó vì vi phạm môn quy của ba môn phái lớn mà bị đuổi ra khỏi sơn môn.”

“Ba năm trước, sáu người này đi cùng nhau, đều phò trợ một công ty ở thế giới bên ngoài, để mở rộng quy mô công ty, sáu người dùng phương thức uy hiếp dụ hoặc, nuốt trọn tài sản của rất nhiều đối thủ cạnh tranh, thậm chí còn có mấy đối thủ cạnh tranh bị sáu người này khiến nhà nát thân vong.”

“Chuyện này đã khiến Võ Minh chú ý.”

“Hai năm trước, Lý trưởng lão của Nam Dương Võ Minh đã phái mấy cán bộ đến bắt sáu người này, nhưng không biết vì sao, có người lộ ra tin tức trước, cuối cùng, sáu người ngồi thuyền trốn khỏi nước H trong đêm…”

“Chúng làm sao xuất hiện ở đây?!” Quản Nam Thiên sắc mặt lạnh lẽo hỏi.

“Chuyện này…trước mắt vẫn chưa tra ra.” Cán bộ Võ Minh có chút khó xử nhìn Quản Nam Thiên, mặc dù thế lực Võ Minh cực lớn, nhưng thế lực này lại chỉ giới hạn trong nội bộ nước H.

Bên ngoài nước H thì không thuộc phạm vi Võ Minh cai quản.

“Quản trưởng lão, chuyện này do thương hội Thiên Thủy làm.” Lúc này, Sở Dật Phi trầm giọng lên tiếng.

Quản Nam Thiên nhìn anh ta: “Có chứng cứ không?”

“Người này chính là chứng cứ, ông ta là do thương hội Thiên Thủy phái tới.” Sở Dật Phi chỉ vào Vương Hoằng Nghị.

Quản Nam Thiên dời ánh mắt đến Vương Hoằng Nghị.

Đối diện với ánh mắt khủng bố của võ học đại sư Hóa Kình hậu kỳ Quản Nam Thiên, Vương Hoằng Nghị vô cùng kinh sợ.

“Tôi không biết thương hội Thiên Thủy gì hết, tôi chỉ là người trung gian, có người cho tôi một số tiền lớn, kêu tôi hạ độc cậu ta, hạ độc xong thì sẽ có sát thủ chuyên môn ra tay phụ trách chuyện sau đó.”

“Về phần sáu tên sát thủ này, tôi không biết ai cả.” Vương Hoằng Nghị nhìn sáu thi thể trên mặt đất, lãnh đạm nói.

Thấy ông ta rõ ràng không chịu nói thật, Quản Nam Thiên cau mày.

Giây lát sau, lạnh lùng mở miệng: “Dẫn ông ta xuống, nghiêm hình thẩm vấn.”

“Dạ, Quản trưởng lão.”

Mấy cán bộ Võ Minh cung kính đáp, Vương Hoằng Nghị mặt mày bình thản bị mấy người dẫn đi.

Sở Dật Phi mở miệng, vốn muốn nói gì đó, nhưng lời đã tới bên miệng, lại bị anh ta nuốt trở vào.

Với ánh mắt lão luyện của Quản Nam Thiên, chắc chắn có thể nhìn ra chuyện này có liên quan tới thương hội Thiên Thủy, nhưng tìm không ra chứng cứ, tất cả đều vô dụng.

Nếu kéo Vương Hoằng Nghị ra ngoài, nói ông ta là do thương hội Thiên Thủy phái tới.

Thương hội Thiên Thủy vốn sẽ không nhận, nói không chừng họ ngược lại còn cắn ngược một miếng, nói chuyện này là do thương hội Trung Hải tự biên tự diễn, chính là để bôi nhọ thương hội Thiên Thủy.

“Chuyện hôm nay là do lão thất trách.” Im lặng giây lát, Quản Nam Thiên trầm giọng mở miệng, lời này của ông ta đương nhiên là nói với Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần vội khom lưng: “Quản trưởng lão quá lời, rồi, chuyện hôm nay, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do tôi sơ suất, không liên quan tới Quản trưởng lão.”

Quản Nam Thiên xua tay: “Lão không phải người đùn đẩy trách nhiệm, là trách nhiệm của lão thì lão sẽ nhận.

“Trước lần tranh đấu của hai thương hội lần này, phía Tổng Minh đã đoán được thương hội Thiên Thủy sẽ ra tay, nên họ cố ý ủy thác cho lão tới trấn giữ hiện trường, bảo vệ bình an của mọi người.”

“Nhưng lão không nghĩ tới, người của thương hội Thiên Thủy lại dám ra tay ngay dưới mí mắt lão!” Nói tới đây, Quản Nam Thiên hừ lạnh một tiếng, bầu không khí toàn trường đều có chút ngưng đọng.

“Chuyện này, lão sớm muộn cũng sẽ cho cậu một lời giải thích hợp lý.”

“Đây là đan giải độc, đan này có thể giải bách độc trong thiên hạ, dù mấy tên thích khách đó dùng độc gì thì đan này đều có thể giải, cậu uống nó đi.” Quản Nam Thiên nói, trong tay bỗng xuất hiện viên đan dược màu trắng.

Sau lưng, cán bộ Võ Minh mặt mày hâm mộ, Quản Nam Thiên thế mà lại đưa loại thần dược như đan giải độc cho Trần Dật Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK