Mục lục
Đỉnh Cấp Rể Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 781: NGÔ KHÔN CHẾT

Giờ Trần Dật Thần đang đứng trong võ đài, điều động hơi thở trong người, rồi hòa vào mạch máu toàn thân, anh cũng không hề nương tay dùng sát chiêu Phá Thiên do mình sáng tạo ra.

Trần Dật Thần định dùng sát chiêu này để trừ khử kẻ thù của mình, lấy mạng Ngô Khôn.

Có thể nói Trần Dật Thần là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, câu này không hề phóng đại, dù gì mọi người đều biết thực lực của anh, hơn nữa anh là một trong những võ giả trẻ tuổi hiếm thấy có thể sáng tạo ra chiêu thức võ học.

Nếu học từ người khác, bất kỳ chiêu thức nào, dù mạnh đến đâu, cũng không lợi hại bằng chiêu thức do mình sáng tạo ra, vì nó cần phải kết hợp với điều kiện bản thân để chỉnh sửa, nên uy lực vô cùng mạnh.

Lúc Trần Dật Thần chỉ là Hóa Kình sơ kỳ đã dùng chiêu này đánh trọng thương Arthur, phải biết rằng Arthur là võ giả Hóa Kình trung kỳ, thực lực vô cùng mạnh, dù là vậy cũng không thể ngăn cản sát chiêu Phá Thiên của Trần Dật Thần.

Mặc dù nói là do Arthur sơ ý mới xảy ra chuyện, nhưng cũng đủ thấy sự mạnh mẽ của Trần Dật Thần.

Giờ Trần Dật Thần đã đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, thực lực cũng khác xưa rồi, đây là lần thứ hai anh sử dụng sau khi sáng tạo ra Phá Thiên.

Ngô Khôn đã bát chấp tất cả, đây là tia hy vọng cuối cùng, cũng là đòn mạnh nhất của anh ta.

Trần Dật Thần bày ra tư thế tung Phá Thiên, hai người nhất thời va vào nhau, hơi thở cũng va chạm, tạo ra cuồng phong mãnh liệt, còn mạnh hơn trận cuồng phong lúc nãy.

Nhưng lần này Ngô Khôn không chống đỡ được bao lâu, anh biến sắc, tay trái bị sức mạnh to lớn này đánh nát, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị thương lại càng nghiêm trọng hơn.

Chỉ thấy cả người Ngô Khôn như một chiếc lá bị cuồng phong thổi bay máy chục mét, rồi ngã phịch xuống sàn.

Mặt sàn lõm xuống một chiếc hồ lớn, lần này Ngô Khôn hoàn toàn mắt đi sức chiến đấu, không thể đứng vững được nữa.

“Trận chiến này sắp có kết quả rồi ư?”

Trong lòng khán giả không khỏi hiện lên suy nghĩ này.

Giờ Ngô Khôn đang nằm dưới sàn, máu tươi đã nhuộm đỏ áo, hơn nữa vì bị thương quá nặng nên cả người anh ta bắt đầu run rầy, thất khiếu chảy máu, đã đến lúc sa cơ lỡ vận.

Dù Trần Dật Thần không ra tay, thì Ngô Khôn cũng khó mà sống tiếp.

Ngô Khôn nằm dưới sàn, hai mắt không thể che giấu vẻ khiếp sợ, không khỏi lẫm bẩm: “Không thể nào, chuyện này sao có thể, anh chỉ mới đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, sao có thể có sức mạnh to lớn như vậy?”

Giờ mọi người đều im lặng, không chỉ có khán giả bình thường, mà ngay cả Giáo hoàng Zeus, Võ Chí Châu, thư ký trưởng Modric và mấy vị cường giả trên khán đài đều không nói gì, sức chiến đấu mà Trần Dật Thần thể hiện đã nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

Đúng lúc này Trần Dật Thần bỗng di chuyển, anh vô cảm bước từng bước về phía Ngô Khôn.

“Anh dùng võ công gì thế, chắc chắn nước H không có võ công đó, anh học được từ đâu?”

Thấy Trần Dật Thần đang đi tới, Ngô Khôn không khỏi lớn tiếng chất vấn.

“Quả thật nước H không có võ công đó, bởi vì đây là chiêu thức do tôi tự sáng tạo ra.”

Trần Dật Thần hờ hững đáp.

Nhưng câu nói này lọt vào tai Ngô Khôn lại làm anh ta càng khó tin hơn.

“Mẹ kiếp, không thể nào, anh chỉ mới đột phá, sao có thể tự sáng tạo ra võ công, chuyện này không thể nào.

Ngô Khôn gào thét điên cuồng, anh không tin, anh không dám tin những thứ này.

“Anh có thể chết được rồi!”

Trần Dật Thần túm tóc Ngô Khôn xách lên, lúc nói hơi thở đã hòa vào lòng bàn tay, rồi xẹt qua cổ Ngô Khôn.

Ngô Khôn đầu kìa khỏi cổ, cơ thể co quắp rồi ngã xuống sàn, còn đầu anh ta thì bị Trần Dật Thần nắm trong tay, đến lúc chết trong mắt anh ta vẫn ẩn chứa vẻ sợ hãi không dám tin.

“Sư huynh, kẻ thù chết rồi.”

Trần Dật Thần giơ đầu Ngô Khôn lên, lạnh lùng nhìn trời.

Giờ William cũng chính là Ngô Khôn đã bỏ mạng, đầu cũng bị Trần Dật Thần chém xuống.

Trần Dật Thần nhìn ra sát ý vẫn còn lưu lại trong mắt Ngô Khôn.

Giờ Trần Dật Thần đang đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn xung quanh, bắt kỳ khán giả nào cũng không khỏi chấn động khi nhìn thẳng vào mắt anh.

Giờ trong lòng mọi người đều ghi nhớ khuôn mặt Trần Dật Thần, ngay cả nhiếp ảnh gia tổ chức võ học thế giới ở bên cạnh cũng vội chụp lại cảnh tượng này.

“Trần Dật Thần!”

“Trần Dật Thần nước HI”

“Nhà vô địch!”

Sau sự im lặng ngắn ngủi, trên khán đài lại vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, bọn họ đồng thanh hô to tên Trần Dật Thần, giọng nói vô cùng run rầy, có thể thầy tâm trạng bọn họ đang rất kích động.

Tâm trạng mọi người có mặt tại đây đều thay đổi vì một mình Tr ần Dật Thần, khán giả vốn hơi nghi ngờ về thực lực của anh cũng đang lớn tiếng hô hào.

Biểu hiện của Trần Dật Thần hoàn toàn mở ra kiến thức mới cho mọi người, khi trận đầu mới bắt đầu, biểu hiện của anh còn hơi tạm chấp nhận, nhưng lúc anh đột phá lên Hóa Kinh trung kỳ thì mọi người đều bất ngờ.

Quan trọng hơn là sau khi Trần Dật Thần đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, không ngờ lại đánh Ngô Khôn với sức mạnh tuyệt đỉnh không còn sức để đánh trả.

“Hay lắm, thật tuyệt vời!”

Trong đám người, Cơ Uẩn không khỏi lớn tiếng hô để phát ti3t cảm xúc của mình, có lẽ là vỉ quá kích động, nên mắt anh hơi ươn ướt.

Tam Giới cũng cực kỳ kích động, run rấy đứng dậy lớn tiếng nói: “Mọi người thấy tôi nói có sai không? Tôi đã sớm nói chắc chắn đại huynh đệ Trần Dật Thần sẽ chiến thắng cuộc thi, anh xem tôi nói đúng không?”

Tam Giới vừa dứt lời đã thu hút ánh mắt của Cơ Uẩn, như đang nói: “Anh nói câu đó hồi nào?”

Giờ chỉ có Thiên Ưng là im lặng không nói gi, tất nhiên anh rất vui khi Trần Dật Thần có thể giành chức vô địch, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại hơi chua xót.

“Khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, xem ra cả đời này tôi chẳng có cơ hội được giao chiến với anh.”

Thiên Ưng thầm than thở, anh còn lâu mới đuổi kịp thực lực của Trần Dật Thần.

“Thật khó tin, trước đây tôi còn thấy lời đánh giá mà Võ trưởng lão dành cho Trần Dật Thần hơi khoa trương, nhưng giờ xem ra lại hơi bảo thủ, cậu ấy thật sự quá mạnh, nằm ngoài nhận thức của người bình thường.”

Cơ Vô Thường nhìn Trần Dật Thần đang đứng trên võ đài, không khỏi phóng đại.

“Đúng vậy, giờ cho dù tôi đối chiến với Trần Dật Thần, cũng chưa chắc có thể đánh thắng cậu ấy.”

Thương Bác đại sư bổ sung.

Mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Phương Chính đại sư, Thương Bác đều nắm giữ sức mạnh hàng đầu trong giới võ học nước H.

Phải biết rằng đừng nói là võ giả Hóa Kình trung kỳ, dù là Hóa Kình hậu kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ mắy vị đại sư ở đây.

Nhưng trong cuộc thi võ học lần này, có thể nói biểu hiện của Trần Dật Thần đã nằm ngoài nhận thức của họ, nên không thể so bì anh với võ giả bình thường.

“A di đà Phật, có thể có đệ tử như này thật đáng mừng, Diệp đại sư, mong ông chỉ giáo làm thế nào để đào tạo đệ tử xuất sắc như vậy?”

Phương Chính đại sư chắp tay trước ngực, cúi người, trông rất thành tâm xin Diệp Nam Thiên chỉ giáo.

*Vì quan hệ giữa nam9 với sự huynh Diệp Nam Thiên tuy là sư huynh đệ, cùng bái Tiêu Quốc Trung làm thầy, nhưng thực ra là Diệp Nam Thiên dạy dỗ anh ta võ học và chăm sóc anh ta, nên trong mắt người bên ngoài nam9 cũng là đệ tử của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK