Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa chỉ vào cái ghế trống: "Vậy em ngồi ở đây một lát đi, dù sao cũng sắp tan học rồi."

Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: "Cô giáo, các cô không cho em học tiết học bàn tính nữa ạ?"

Đến bây giờ giáo viên chủ nhiệm lớp ngoại khóa vẫn không hiểu gì, tình huống khuyên học sinh nghỉ học ở chỗ này của họ thật sự rất ít gặp, hơn nữa cô ấy còn chưa hiểu rõ tại sao phải khuyên Lâm Tiếu nghỉ học.

Cô ấy úp mở nói: "Một lúc nữa sẽ nói chuyện một chút với phụ huynh của em, cha mẹ em đến đón em sao? Hay ai đến đón em?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ, mẹ em sẽ đến cổng cung thiếu nhi đón em."

"Vậy được, cô sẽ cho phòng bảo vệ gọi điện thoại gọi mẹ em đến." Chủ nhiệm lớp ngoại khóa nhìn thoáng qua thời gian, còn năm phút nữa tan học, có thể phụ huynh đã đến cổng từ lâu

Cổng cung thiếu nhi, sau khi ông chú phòng bảo vệ nhận được một cuộc điện thoại đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, hét về phía các phụ huynh đang chờ đợi ở ngoài cổng.

"Mẹ của Lâm Tiếu, mẹ của Lâm Tiếu có đây không?"

Lâm Dược Phi vội vàng chạy lên trước: "Tôi, là tôi."

Ông chú phòng bảo vệ sững sờ, nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt: "Cậu là mẹ của Lâm Tiếu?"

Phụt một tiếng, tất cả phụ huynh xung quanh đều cười.

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười giải thích: "Tôi là anh trai của Lâm Tiếu, hôm nay mẹ tôi không đến, tôi tới đón em ấy."

Ông chú phòng bảo vệ cũng cười: "Là như này. Giáo viên lớp bàn tính vừa gọi điện thoại đến, bảo phụ huynh của Lâm Tiếu qua một chuyến, cậu đi đến lớp học đi."

Trong lòng Lâm Dược Phi giật mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vậy mà lớp ngoại khóa còn gọi phụ huynh, Lâm Dược Phi lập tức khẩn trương, Lâm Tiếu ở cung thiếu nhi đánh nhau với bạn cùng lớp bị thương còn bị ốm.

Ông chú phòng bảo vệ lắc đầu, ông ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. "Trong điện thoại không nói gì, cậu đi vào chẳng phải sẽ biết sao."

Lâm Dược Phi co cẳng chạy về phía ngôi nhà nhỏ màu đỏ trong cung thiếu nhi, sau khi chạy vào tòa nhà giảng đường, nhìn xung quanh một lúc, nhớ tới vị trí lớp học lúc trước báo danh, chạy thẳng tới.

"Reng reng" Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh tiểu học không kịp chờ đợi chạy ra bên ngoài, Lâm Dược Phi đi ngược chiều giữa một đám học sinh tiểu học.

Sau khi chen vào lớp học bàn tính, lại thấy trong lớp học trống rỗng chỉ có giáo viên bàn tính đang đứng trên bục giảng, cơ bản không nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu.

"Cô giáo, Lâm Tiếu đâu rồi ạ?" Lâm Dược Phi lo lắng hỏi.

Giáo viên lớp bàn tính nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dược Phi, giật nảy mình. Lâm Dược Phi bình thường lúc không cười thì có chút hung dữ, bây giờ cuống cuồng và lo lắng, khuôn mặt trông càng thêm hung dữ.

Giáo viên lớp bàn tính vội vàng nói: "Lâm Tiếu không sao, em ấy đang ở văn phòng."

"Là như vậy, cha của Lâm Tiếu." Ánh mắt của giáo viên lớp bàn tính lướt qua gương mặt Lâm Dược Phi, giọng nói do dự, dáng dấp người đàn ông trước mặt vẫn còn rất trẻ tuổi.

"Tôi là anh trai của Lâm Tiếu." Lâm Dược Phi nói, sau khi nghe thấy Lâm Tiếu không sao, Lâm Dược Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Giáo viên lớp bàn tính dẫn Lâm Dược Phi đến văn phòng, vừa đi vừa giải thích tình huống với Lâm Dược Phi: "Là thế này, anh trai của Lâm Tiếu, chúng tôi gọi cậu tới là muốn thương lượng một chút cùng cậu, xem có thể hỗ trợ Lâm Tiếu rút khỏi lớp hay không?"

"Rút khỏi lớp." Lâm Dược Phi hết sức kinh ngạc: "Lâm Tiếu đã làm gì? Tại sao phải rút khỏi lớp? Em ấy đánh nhau hay nói chuyện trên lớp sao?"

Ở trong trường học Lâm Tiếu luôn rất ngoan ngoãn, rốt cuộc đã làm cái gì ở trong cung thiếu nhi mà đến nông nỗi bị giáo viên khuyên nghỉ.

Giáo viên lớp bàn tính vội vàng nói: "Không không không, biểu hiện của Lâm Tiếu rất tốt."

"Là thế này, giáo viên chúng tôi cảm thấy trình độ của Lâm Tiếu không cần thiết phải tiếp tục học bàn tính. Anh trai của Lâm Tiếu, các người là phụ huynh có biết Lâm Tiếu tính nhẩm vô cùng nhanh không?"

Biểu hiện trên mặt Lâm Dược Phi từ mờ mịt đến kinh ngạc, rồi lại đến vui mừng khôn xiết.

Khi cất bước vào văn phòng, anh đã hiểu toàn bộ sự việc.

Bởi vì em gái tính nhẩm thực sự nhanh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác tính bằng bàn tính, thậm chí còn nhanh hơn so với máy tính, trở thành tiêu điểm chú ý của cả lớp, thậm chí có đứa nhỏ với tâm trạng sụp đổ mà oa oa khóc lớn, khiến giáo viên cơ bản không thể tiếp tục lên lớp.

"Ha ha, ha ha ha"

Hai chân Lâm Dược Phi giống như đạp lên bông mềm, chạy thẳng vào văn phòng.

Anh biết em gái là một thiên tài mà.

Trong văn phòng mười ngón tay của Lâm Tiếu như bánh quẩy xoắn lại vào nhau, lo lắng bất an chờ mẹ. Lớp ngoại khóa muốn khuyên cô nghỉ, mẹ nhất định sẽ tức giận, mẹ có thể mắng sẽ cô không?

Chờ mãi, chờ mãi, Lâm Tiếu nhìn thấy anh trai đi vào văn phòng, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Quá tuyệt, người hôm nay đến đón cô tan học không phải mẹ mà là anh trai.

Lâm Tiếu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía anh trai, anh trai cứu cô.

Sau đó ánh mắt Lâm Tiếu dừng lại trên gương mặt đang biến dạng vì nụ cười ngây ngô của anh trai.

Cô bị lớp ngoại khóa của cung thiếu nhi khuyên nghỉ, anh trai lại cười vui vẻ đến như thế.

Tại sao vào những thời khắc quan trọng như vậy, anh trai của cô lại giả điên.

 

"Tiếu Tiếu, em muốn ăn cái gì anh trai đều mua cho em."

 

Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu ra khỏi cung thiếu nhi, đi về phía quầy đồ ăn vặt trước cổng cung thiếu nhi, vung tay lên như có loại khí thế sẽ bao cả con đường cho em gái.

Lâm Tiếu hít mũi, lo lắng nhìn anh trai: "Anh, anh uống rượu à?"

Nhưng cô không ngửi được mùi rượu.

Anh trai nói chuyện cũng không nói ngọng.

Ngoại trừ hai điều này, anh trai giống y như đúc với lúc uống quá nhiều rượu, Lâm Tiếu nhíu đôi lông mày nhỏ lại, không phân biệt được anh trai có uống rượu hay không.

Lâm Dược Phi: "Không có, anh không uống rượu, anh đang khá vui vẻ."

Lâm Dược Phi rất vui mừng, đây là một sự kiện khiến anh vui nhất kể từ sau khi sống lại.

Vui vẻ hơn so với việc mẹ được điều đến phòng văn thư, cho dù mẹ không chịu đến phòng văn thư, anh cũng sẽ nghĩ cách để mẹ sống một cuộc sống tuổi già thoải mái.

Vui vẻ hơn lần đầu tiên gặp Thẩm Vân sau khi được sống lại, mặc dù anh lo lắng về chuyện không tìm được Thẩm Vân, nhưng anh biết cuối cùng mình nhất định có thể tìm thấy cô ấy, kết quả xấu nhất chính là đợi thêm hai năm nữa đến nhà mới của Thẩm Vân tìm cô ấy.

Nhưng tài năng toán học trên người Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi thật sự lo lắng sẽ biến mất vì đôi cánh bướm sống lại của anh. Trước khi chuyển trường em gái đứng cuối lớp, sau khi em gái chuyển trường cũng chưa từng đạt điểm cao. Lâm Dược Phi vô cùng lo lắng kiếp trước em gái rất tài năng về toán học, có tình yêu mãnh liệt với toán học, vỏn vẹn chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của mình.

Anh an ủi bản thân rằng em gái có tài năng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần em gái khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.

Hiện tại Lâm Tiếu rất khỏe mạnh vui vẻ, anh sẽ cố gắng để em gái luôn luôn khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.

Nhưng Lâm Dược Phi vẫn hy vọng mình sống lại không chỉ cho chính anh một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, mà còn có thể cho em gái một cơ hội hoàn toàn mới, để em gái bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.

Hôm nay giáo viên lớp bàn tính nói cho anh biết chuyện, khiến Lâm Dược Phi càng lâng lâng hơn so với rượu ngon.

"Tiếu Tiếu, em thể hiện một chút cho anh xem, 473 nhân với 689 bằng bao nhiêu." Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu ghét bỏ nhìn anh trai một cái: "Anh không biết đáp án, em có nói ra thì anh cũng chẳng biết là đúng hay không."

Lâm Dược Phi: "Anh tin em nói cái gì cũng đúng."

Lâm Tiếu: "Anh, lúc anh ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn cũng dễ bị người khác lừa gạt như vậy sao?"

Lâm Dược Phi: “...” Sao Lâm Tiếu liên tục biểu hiện chuyện mình tính nhẩm rất nhanh ở trên lớp, nhưng lại không chịu thể hiện một chút tài năng với anh.

Lâm Dược Phi: "Vậy sau khi về nhà, anh lấy máy tính bấm đáp án, em tính nhẩm cho anh xem, được không?"

Lâm Tiếu: "Nếu như anh rất muốn xem, có thể."

Lâm Dược Phi trong nháy mắt thoát khỏi trạng thái mừng rỡ hớn hở, hỏi em gái: "Em có ăn không, không ăn thì chúng ta về nhà."

"Ăn xiên nướng hay không ăn?"

Mùi thơm ở trên quầy hàng xiên nướng bay tới từng đợt, làm cho Lâm Dược Phi nuốt nước bọt một cái, bản thân cũng có chút thèm. Nếu như Lâm Tiếu ăn, anh cũng có thể ăn cùng.

Nhưng Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ăn, Viên Kim Lai phải mời em ăn mười que xiên nướng rồi."

Cô có thể ăn mười que xiên nướng miễn phí, không phải dùng tiền của bản thân để mua.

Lâm Tiếu vừa dứt lời, đột nhiên đứng hình, khoan đã, Viên Kim Lai nói lần sau đi học sẽ mời cô ăn xiên nướng, nhưng mà lần sau cô không đến lớp nữa.

Vừa rồi cô giáo đã trả lại học phí khóa học cho anh trai, ngay cả học phí hôm nay cũng trả lại rồi, cô chắc chắn không thể đến lớp học nữa.

"Em không đi học, ngày mốt em còn phải đến cung thiếu nhi một chuyến để bảo Viên Kim Lai mời em ăn xiên nướng."

Lâm Dược Phi hiếu kỳ nói: "Tại sao Viên Kim Lai phải mời em ăn xiên nướng?"

Hơn nữa mười xiên nhiều như vậy.

Đối với học sinh tiểu học, đây là một bữa siêu to luôn.

Lâm Tiếu nói: "Bởi vì chúng em đã đánh cược, Viên Kim Lai thua."

Lâm Tiếu đánh cược mình với Viên Kim Lai cái gì, Viên Kim Lai vỗ n.g.ự.c nói cô có thể làm được sẽ mời cô ăn mười xiên nướng thế nào, líu ríu nói cho anh trai một lần, nghe thấy Lâm Dược Phi cười ha ha.

Lâm Dược Phi nghe hiểu, hóa ra Lâm Tiếu thể hiện ra khả năng tính nhẩm cực nhanh của mình, trong chuyện này không thể bỏ qua công lao của Viên Kim Lai.

"Nếu Viên Kim Lai không đánh cược với em, có phải em sẽ không nói cho giáo viên và bạn cùng lớp khả năng tính nhẩm nhanh như thế của mình hay không?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu.

Chẳng qua cô chỉ tính toán nhanh hơn một chút, không hiểu điều này có cái gì hay để nói cho giáo viên và bạn cùng lớp.

Trong lớp có bạn học chạy bộ vô cùng nhanh, có bạn học ăn cơm vô cùng nhanh, cô chỉ là tính toán rất nhanh mà thôi. "Mỗi người đều có cái riêng mà mình cực kỳ giỏi."

"Viên Kim Lai." Lâm Tiếu đột nhiên thấy được bóng dáng Viên Kim Lai đang đứng trước quầy xiên nướng.

Viên Kim Lai ăn xiên nướng, ăn đến khóe miệng đều là tương, sau khi nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiếu và anh trai cao to đang đi về phía cậu bé.

Hai chân Viên Kim Lai lập tức mềm nhũn, trời ạ.

Anh trai Lâm Tiếu đến đòi nợ à.

"Ông, ông chủ cho cháu thêm mười xiên nướng nữa." Viên Kim Lai lập tức nói: "Vị để họ chọn."

Lâm Tiếu kinh ngạc trừng to mắt: "Viên Kim Lai, không phải hôm nay cậu nói cậu không mang đủ tiền sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK