Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Lữ Tú Anh mua bánh kếp cũng không cho nước tương vào bên trong.

Lâm Tiếu cắn một miếng bánh kếp không có nước tương, nhạt quá, không có mùi vị gì.

Lâm Tiếu tự cắn một miếng, rồi xé một miếng đút cho Tiểu Hoàng. Cô một miếng, Tiểu Hoàng một miếng, cô một miếng nhỏ, Tiểu Hoàng một miếng lớn.

Nhanh chóng giải quyết xong cái bánh kếp.

Lữ Tú Anh không chú ý đến nhưng Lâm Dược Phi lại thấy được trò vặt của em gái, nhướng mày bày tỏ mình đã bắt thóp được em gái.

Lâm Tiếu không thèm sợ, cô mạnh mẽ trừng lại.

Từ sau khi cô ngã bị thương thì địa vị của anh trai ở nhà còn không bằng Tiểu Hoàng.

Anh trai có thể ăn bánh rán, Tiểu Hoàng đương nhiên cũng có thể ăn.

Cho đến khi Lâm Dược Phi đến Cung Thiếu Nhi đòi lại được số học phí của mấy buổi đào tạo người mẫu nhí còn lại thì địa vị trong gia đình mới được đề cao một lần nữa.

Lữ Tú Anh vui mừng nói: “Con đòi lại như thế nào vậy? Bọn họ vậy mà cũng chịu trả lại tiền sao?”

Trước đó Lữ Tú Anh cũng đã từng đi một chuyến, người ở lớp đào tạo nói không trả lại tiền, thái độ còn rất hung dữ.

Lâm Dược Phi cười nói: “Mẹ, mẹ quên rằng con được ông chủ Lương chiêu mộ đến công ty như thế nào sao?”

Lữ Tú Anh giật mình nhận ra, cũng đúng, món nợ lớn như vậy mà Lâm Dược Phi còn có thể giúp ông chủ Lương đòi trở về, vậy thì học phí lớp đào tạo đương nhiên không tính là gì.

“Tiếu Tiếu, số học phí đòi lại được em muốn tiêu như thế nào?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh trừng Lâm Dược Phi: “Con chê cầm tiền bị phỏng tay hả? Vừa đòi về đã muốn tiêu hết?”

Nhưng mà đối với Lữ Tú Anh mà nói thì đây cũng là tiền từ trên trời rơi xuống. Bà vốn đã chấp nhận rằng số tiền đó sẽ không đòi lại được, nên giờ cảm thấy giống như nhặt được tiền vậy.

Thôi tiêu thì tiêu đi.

Mẹ và anh trai đều đồng ý cho Lâm Tiếu tiêu số tiền này, còn để cho Lâm Tiếu tự mình quyết định nên xài như thế nào, muốn mua đồ ăn, quần áo, đồ chơi gì cũng được.

Lâm Tiếu không biết làm thế nào đối với “khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống” này.

“Sao mình lại không ngã bị thương sớm hơn nhỉ?” Lâm Tiếu thở dài.

Nếu như ngã bị thương sớm một chút thì chẳng phải càng đòi được nhiều học phí hơn sao.

Lữ Tú Anh đánh vào lưng Lâm Tiếu một cái: “Nói cái gì thế.”

Lâm Tiếu ngậm miệng lại, không còn dám nói lung tung nữa, nhưng trong lòng cảm thấy mình không sai, dù sao cô cũng đã bị thương ở chân, bị sớm hay bị muộn gì cũng phải chịu đau, không bằng đau sớm một chút còn có thêm một khoản tiền lớn để tiêu.

Bởi vì Lâm Tiếu ngã bị thương nên kế hoạch về quê ban đầu không thể không gác lại.

Lữ Tú Anh gọi điện thoại về quê, nói với bà ngoại Lâm Tiếu rằng hè này không về được: “Chờ đến mùa thu đi, xem đến mùa thu con có tìm được thời gian rảnh không rồi dẫn Tiếu Tiếu trở về ở hai ngày.”

Lữ Tú Anh không có ý định dẫn theo Lâm Dược Phi suốt ngày bận đến mức không thấy bóng dáng, đến lúc đó bà dẫn Tiếu Tiếu trở về là được rồi.

Lâm Tiếu quyết định dùng tiền học phí đòi được để mời cả nhà ăn một bữa tiệc, còn lại để mẹ cất giữ.

Lữ Tú Anh hỏi: “Con muốn ăn cái gì?”

Lâm Tiếu: “Sườn xào chua ngọt, gà Cung Bảo, cá phi lê xào giấm.”

Những món ngon mà Lâm Tiếu nêu ra đều là món tủ của đầu bếp ở khu đồ chiên xào trong nhà ăn, Lữ Tú Anh cười nói: “Ăn ở nhà ăn là được rồi sao?”

Lâm Tiếu gật đầu, mấy món xào ở nhà ăn đã rất ngon rồi, còn ngon hơn mấy món hầm nồi lớn gấp trăm lần.

… Cũng ngon hơn mẹ nấu nữa.

Đương nhiên câu nói này Lâm Tiếu chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không dám nói ra.

Yêu cầu của Lâm Tiếu dễ dàng thỏa mãn như vậy, Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý: “Được thôi, chờ đầu gối của con bong vảy thì chúng ta đi ăn.”

Lâm Tiếu nhìn đầu gối của mình mà thở dài, lúc nào mới có thể bong vảy đây.

Đồ ăn không có nước tương vừa không đẹp vừa khó ăn, Lâm Tiếu không muốn ăn thêm một ngày nào nữa.

Lâm Tiếu vươn tay lén lút sờ lên miếng vảy thô sáp trên đầu gối. Hai ngày này, trên đầu gối cô luôn thấy ngứa, mẹ nói cảm thấy ngứa chính là đang lên da non, Lâm Tiếu dùng ngón tay gỡ một miếng nhỏ ở ngoài rìa ra.

“Bốp!” Lữ Tú Anh đánh lên tay Lâm Tiếu.

“Đã nói là con không được gỡ rồi mà!”

“Bên trong vẫn chưa lên da hết đâu, bây giờ con gỡ ra thì qua nhiều ngày vết thương sẽ bị rách, lại chảy m.á.u ào ào.”

Lữ Tú Anh hù dọa Lâm Tiếu: “Nếu mẹ còn thấy một lần nữa thì sẽ trói hai tay con lại.”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt: “Hai tay bị trói thì có cần làm bài tập không mẹ?”

 

Lữ Tú Anh đánh vào lưng Lâm Tiếu một cái.

 

“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng đột nhiên sủa về hướng cổng, Lữ Tú Anh thấy lạ nói: “Có chuyện gì thế?”

Một lát sau, ngoài cổng vang lên tiếng chìa khóa va chạm, Lâm Dược Phi đang dùng chìa khóa để mở cửa.

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: “Hôm nay sao lại về sớm vậy?”

Lâm Dược Phi đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, thuận tiện rửa luôn cổ, thở dài nói: “Ông nội Trương Sủng qua đời rồi.”

“Trương Sủng?” Lữ Tú Anh sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra người này là ai.

Trong đám bạn xấu mà Lâm Dược Phi ngày ngày dính đến trước kia, đây là Lão Nhị trong đám “anh em kết nghĩa” đấy.

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: “Con vẫn liên hệ với mấy đứa đó sao?”

Lữ Tú Anh hồi tưởng lại, cảm thấy cũng đã được một năm không nhìn thấy Lâm Dược Phi ở cùng đám bạn xấu ấy, cũng chưa từng nghe thấy anh nhắc đến. Mà ngày nào Lâm Dược Phi cũng đều bận rộn như vậy, Lữ Tú Anh cho rằng anh đã sớm cắt đứt liên lạc với đám bạn này.

Lâm Dược Phi hàm hồ trả lời: “Dạ, lâu lâu cũng có liên hệ.”

“Mẹ, con đến nhà Trương Sủng một chuyến, tối nay cả nhà cứ ăn cơm rồi đi ngủ, không cần chờ con.” Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Chờ chút, mẹ đi cùng con.”

Mặc dù Lữ Tú Anh không quen biết với người nhà Trương Sủng, nhưng đều ở chung một khu tập thể, một đứa bé như Lâm Dược Phi đi qua hỗ trợ, người lớn trong nhà như bà không xuất hiện cũng không phải phép.

Hôn sự không mời không đến, việc tang lễ không mời tự đến.

Lữ Tú Anh bỏ vào trong phong bì một chút tiền: “Tiếu Tiếu, mẹ đi ra ngoài một chuyến, con một mình ở nhà đừng mở cửa, mặc kệ ai gõ cửa cũng đừng mở nhé.”

Mẹ và anh trai cùng ra ngoài mà không dẫn cô theo!

“Mẹ, con muốn đi cùng hai người.”

Lữ Tú Anh nhíu mày: “Việc tang lễ, con đi làm gì.”

Lâm Tiếu nắm chặt cánh tay của mẹ lắc lắc, ở trong lòng thầm đếm ba hai một, nếu như đếm ngược xong mà mẹ vẫn không đồng ý thì Lâm Tiếu sẽ buông tay, nếu không rất có thể sẽ bị mẹ mắng.

“Ba, hai...”

Lúc Lâm Tiếu đếm tới hai thì Lữ Tú Anh gật đầu: “Vậy con đi thay bộ đồ khác đi.”

Lâm Tiếu trở về phòng thay thành một chiếc váy đỏ, sau khi Lữ Tú Anh nhìn thấy lập tức bảo cô thay lại bộ khác: “Đi đám tang không thể mặc màu đỏ, phải mặc màu trắng hoặc màu đen, màu sắc tươi sáng cũng không được mặc.”

Hóa ra còn có những chuyện như thế này, Lâm Tiếu lại thay sang một chiếc váy trắng, Lữ Tú Anh nắm tay cô đi: “Đi chậm một chút, chân con vẫn chưa vận động mạnh được đâu.”

“Lát nữa không thể cười đùa, không thể nói chuyện lớn tiếng, có biết chưa?” Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Tiếu.

Đi đến trước tòa nhà mà nhà Trương Sủng đang sống, vừa nhìn đã biết là căn nhà nào. Trên cửa nhà đã phủ vải trắng, thợ điện đang nối dây điện từ trong nhà ra bên ngoài, phải thắp một bóng đèn ở bên ngoài để thuận tiện cho những người gác đêm.

Trước cổng nhà cũng đã bài trí vòng hoa xong, mỗi bên đặt bốn cái.

Trước cổng loạn như cào cào, mọi người bận rộn tới lui.

Lâm Tiếu vừa đi vào hành lang đã ngửi thấy mùi tàn hương, cô nhìn thấy bạn của anh trai đang vô tri vô giác ngồi trên một cái ghế nhỏ, trông có hơi đáng sợ.

“Sùng Tử, Tiểu Phi đến rồi.” Mẹ Trương Sủng nhìn thấy cả nhà ba người Lữ Tú Anh thì vội vàng chào đón, một tay kéo Trương Sủng đứng lên.

Trương Sủng trông như là một con rối, thuận theo lực kéo mà đứng lên, ánh mắt rơi vào mặt Lâm Dược Phi nhưng không có phản ứng gì tiếp.

Mẹ Trương Sủng vỗ nhẹ vào người con trai: “Con đến tiếp đón một chút đi.”

Trương Sủng gật đầu giống như con rối: “Ông chủ Lâm… tôi muốn xin nghỉ thêm vài ngày...”

Trong lòng Lâm Dược Phi thầm kêu hỏng bét, lập tức ngắt lời Trương Sủng: “Bớt đau buồn.”

Nhưng mà Lữ Tú Anh đã nghe được, bà gửi tiền thăm hỏi rồi an ủi vài câu đơn giản, sau đó lôi Lâm Dược Phi ra ngoài.

“Tại sao Trương Sủng lại gọi con là ông chủ Lâm?”

“Tại sao cậu ta lại xin phép con nghỉ?”

Lâm Dược Phi hít sâu một hơi, đang chuẩn bị mở miệng.

Lữ Tú Anh: “Con chuẩn bị thở ra câu giả dối nào chứ gì? Mẹ chỉ cần nhìn động tác nhăn mũi của con là biết con sắp nói láo hay không đấy.”

Ánh mắt Lữ Tú Anh giống như đèn pha đảo qua nét mặt của Lâm Dược Phi: “Con sẽ không nhảy khỏi công ty của ông chủ Lương để ra làm một mình chứ?”

Lâm Dược Phi muốn phủ nhận nhưng mà biểu cảm trên mặt lại bán đứng anh.

Lữ Tú Anh hít sâu: “Con thật sự nhảy ra làm một mình sao?”

“Con mới đi làm được mấy ngày chứ?”

“Sao con lại to gan thế hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK