Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đông Thanh cần cô hỗ trợ căn thẳng hàng, Diệp Văn Nhân cần cô hỗ trợ đưa phấn viết, đội vẽ báo tường không thể thiếu cô.

Chủ nhật đi đến phòng giảng dạy làm bài thi.

Thứ bảy học xong hết nửa ngày, Lâm Tiếu đi ra cổng trường học, Lữ Tú Anh hỏi cô: “Dụng cụ học tập để ngày mai thi đã đủ chưa?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Đủ rồi ạ.”

Lữ Tú Anh: “Ngoại trừ một bộ dụng cụ học tập để dùng thì còn phải có một bộ dự phòng. Nếu như có cái gì hỏng thì có đồ dự phòng ngay, con có đủ đồ dự phòng chưa?”

Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: “Chắc là đủ rồi ạ.”

Cô có tận mấy cái bút chì, tẩy vốn dĩ cô có một cục, Trần Đông Thanh lại đưa cho cô một cục, như thế là có hai cục rồi.

Chỉ là Trần Đông Thanh cho cô cục tẩy hình ô mai, Lâm Tiếu vẫn luôn cất lại không dùng đến. Tẩy hình ô mai thật xinh đẹp, còn thơm thơm, Lâm Tiếu không nỡ dùng nó bẩn đi, càng không nỡ tẩy để bị khuyết mất góc.

“Mẹ, con có thể mua thêm một cục tẩy nữa không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh không chút do dự nói: “Mua đi.”

Lâm Tiếu đi vào tiệm sách Văn Lan thì phát hiện hôm nay mẹ đặc biệt hào phóng.

Lâm Tiếu vụng trộm lấy thêm nhưng hình như mẹ không phát hiện, Lâm Tiếu lại vụng trộm lấy thêm nhưng mẹ vẫn không phát hiện.

Cuối cùng, bút chì, bút máy, cao su, cây thước và gọt bút chì Lâm Tiếu mới mua đều không thể chứa được hết trong hộp bút.

Quá trình mẹ và chị Tiểu Vân cò kè mặc cả cũng vô cùng ngắn gọn, hai người cô cô cháu cháu qua lại vài câu là kết thúc, Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái, nhìn ra là mẹ không có lòng tham chiến.

“Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tiếu Tiếu, ngày mai đi thi không cần căng thẳng.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Yên tâm đi mẹ, con không căng thẳng.”

Lâm Dược Phi cũng trở về sớm, chuyện đầu tiên sau khi về nhà là hỏi Lâm Tiếu: “Dụng cụ học tập để ngày mai thi em đã chuẩn bị xong chưa?”

Sao mẹ và anh trai đều hỏi giống nhau thế, Lâm Tiếu gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi ạ.”

Lâm Dược Phi: “Nhớ mang nhiều giấy nháp chút.”

Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, mang nhiều giấy nháp chút, tránh không đủ dùng.”

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh cùng nhau nhìn chằm chằm Lâm Tiếu thu dọn cặp sách, giấy nháp để hết xấp này đến xấp khác.

Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh trai và mẹ lại gấp gáp như vậy, cô vẫn luôn đến đêm trước khi ngủ mới thu dọn cặp sách, hôm nay mới giữa trưa đã bị thúc giục thu dọn.

Lâm Tiếu thu dọn xong, mẹ và anh trai lại kiểm tra dụng cụ học tập một lần nữa, rồi để cặp sách của cô lên bàn: “Thu dọn xong cũng đừng động đến, ngày mai chỉ việc mang đi.”

Buổi chiều, Lâm Tiếu mở túi đồ ăn vặt ra ăn, Tiểu Hoàng lập tức chạy tới. Tai của Tiểu Hoàng vô cùng thính, dù là góc nào trong phòng thì nó đều có thể lập tức nghe thấy tiếng Lâm Tiếu xé túi.

Nhưng mà lần này, không chỉ có Tiểu Hoàng chạy tới mà còn có mẹ cùng anh trai.

Mẹ và anh trai đồng thời chạy tới: “Hôm nay không cho phép ăn đồ ăn vặt.”

Lâm Tiếu nắm lấy miệng túi đồ ăn vặt vừa xé: “Dạ?”

Lâm Dược Phi: “Đừng ăn, coi chừng bị đau bụng.”

Lữ Tú Anh: “Ngày mai thi rồi, hôm nay ăn bị đau bụng thì làm sao bây giờ?”

Ngày mai đi tham gia thi tuyển toán Olympic, là cơ hội mà Lâm Tiếu dùng thiên phú của mình, Lâm Dược Phi dùng các mối quan hệ của mình để giành được.

Mặc dù Lữ Tú Anh không hiểu toán Olympic, nhưng bà biết hàng năm toàn khu chỉ có mười mấy học sinh có thể tham gia đội tuyển toán Olympic của phòng giảng dạy.

Toàn khu chỉ có mấy chục người.

Được vào lớp toán Olympic đã là muôn vàn khó khăn, mà nếu như Lâm Tiếu vượt qua bài thi tuyển chọn thì sẽ được vào lớp toán Olympic sớm một năm.

Kì thi quan trọng như vậy, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn đồ ăn vặt trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ, nhìn anh trai, rốt cuộc hiểu rõ mẹ và anh trai vì sao cứ nói với cô là “Không cần căng thẳng.”

Vẻ mặt Lâm Tiếu hiểu rõ: “Có phải hai người đang rất căng thẳng không?”

Mẹ và anh trai đúng là nhát gan, chỉ là một bài thi nhỏ không ghi vào sổ học bạ, sao lại căng thẳng đến mức này, Lâm Tiếu an ủi mẹ và anh trai: “Yên tâm đi, con sẽ thi tốt.”

 

Sáng sớm chủ nhật.

Mẹ căng thẳng và anh trai căng thẳng mang theo người duy nhất không căng thẳng trong cả nhà là Lâm Tiếu đến cổng phòng giảng dạy.

 

Lâm Dược Phi đã đến phòng giảng dạy mấy lần, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều là lần đầu tiên đến.

Phòng giảng dạy chiếm diện tích không lớn, tường vây lại thành một khoảng sân nhỏ.

Vừa nhìn vào thì không phải nhìn thấy tòa nhà đầu tiên, mà là cây xanh bên trong.

Cao lớn nhất chính là hai cái cây bào đồng, còn cao hơn một khoản so với tòa nhà bốn nhà, còn có ngô đồng, ngân hạnh, cây hòe, hai tòa nhà nhỏ thấp thoáng trong một mảng xanh mướt, mãi sau mới có thể chú ý tới.

Hai tòa nhà nhỏ đều không cao, một tòa ba tầng, một tòa bốn tầng, trông đều có chút cảm giác năm tháng.

Mảng đất nhỏ trước hai tòa nhà dùng gạch đỏ phủ lên, trong khe gạch mọc ra mấy cây cỏ dại, có một loạt xe đạp đang được dựng ở đó.

Cửa chính treo năm chữ “Phòng nghiên cứu giảng dạy” bị lá xanh che mất một nửa, đi vào mới có thể thấy rõ.

“Hóa ra là chỗ này.” Lữ Tú Anh nhìn khu nhà nhỏ tĩnh mịch này, giật mình nói.

Nơi này cách khu tập thể xưởng dệt vải cũng không xa, đạp xe cũng chỉ mất mười phút.

Con đường này Lữ Tú Anh đã đi qua rất nhiều lần, đương nhiên cũng đã từng thấy khu nhà nhỏ này, chỉ là trước kia không biết nơi này chính là phòng giảng dạy mỗi khu đều có.

Lữ Tú Anh nói: “Mẹ không vào nữa, mẹ chờ hai đứa ở trước cửa ra vào vậy.”

Một đứa bé tham gia thi mà có tới hai người lớn đưa tới, Lữ Tú Anh cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu đi vào, tới phòng làm việc tìm thầy Hà.

Thầy Hà lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tiếu, không nghĩ tới là một cô bé đáng yêu như vậy, rất có lễ phép chào hỏi thầy ấy.

Thầy Hà cười gật đầu: “Ngoan.”

“Bộ đề thi này dành cho em, đừng căng thẳng.”

Lâm Tiếu gật đầu, nghĩ thầm sao người lớn lại cứ thích nói “Đừng căng thẳng” vậy chứ.

Thầy Hà lấy ra một tờ đề thi từ trong ngăn kéo, nhìn quanh phòng làm việc một vòng, dẫn Lâm Tiếu đi đến trước một cái bàn làm việc không có ai ngồi, lôi ghế ra: “Em ngồi ở đây làm đi.”

Lâm Tiếu nhận lấy bài thi, ngẩng đầu hỏi thầy Hà: “Thời gian thi là bao lâu vậy thầy?”

Thầy Hà: “Đề thi này thông thường làm trong bốn mươi phút, nhưng mà em chỉ mới lớp ba nên...”

“Vậy em cũng sẽ làm trong bốn mươi phút ạ.” Lâm Tiếu nói.

Thầy Hà cười: “Được thôi.”

Lâm Dược Phi nghẹn một hơi, trong lòng thầm mắng em gái quá ngốc, thầy Hà rõ ràng muốn cho cô thêm càng nhiều thời gian.

Lâm Tiếu nhìn đồng hồ trên tường, cúi đầu xuống nhìn bài thi.

Thầy Hà để Lâm Dược Phi ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt đầu nói chuyện phiếm với Lâm Dược Phi: “Hai ngày trước tôi đi qua đường Bội Thu, nhìn thấy công trường của cậu ở đó đã khởi công.”

Lâm Dược Phi: “Đúng vậy, chỉ là mấy ngày gần đây nhất trời cứ mưa mãi.”

Thầy Hà cùng Lâm Dược Phi hàn huyên vài câu, nhìn thấy ánh mắt Lâm Dược Phi không ngừng đảo về hướng Lâm Tiếu, giữa lông mày ẩn chứa lo lắng thì cười nói: “Sao thế, sợ làm ồn đến em gái cậu sao?”

“Đi, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện.”

Lâm Dược Phi có chút xấu hổ, đúng là anh lo lắng bọn họ ở bên cạnh Lâm Tiếu nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến Lâm Tiếu làm bài, nhưng anh lại không thể nói với thầy Hà, như thế không ổn.

Thầy Hà cười nói: “Thật ra không sao cả, học sinh lớp toán Olympic vừa nhìn thấy có đề bài khiêu chiến là xung quanh có âm thanh gì đều không nghe được, trong mắt chỉ có đề bài.”

Mặc dù thầy Hà không tự mình dạy toán Olympic, nhưng làm công việc nghiên cứu giảng dạy, thầy ấy đã từng tiếp xúc rất nhiều học sinh lớp toán Olympic, tất cả đều nhìn thấy đề bài khó là cắm đầu xông đến.

Nhưng mà thầy Hà nhìn thấy Lâm Dược Phi lo lắng nên vẫn cùng Lâm Dược Phi đi ra ngoài. Đã cho cơ hội để đi thi rồi, không cần thiết khiến Lâm Dược Phi không vui vì những chi tiết nhỏ này, thầy Hà nói: “Vừa lúc đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Hai người đi ra khỏi tòa nhà, ngồi trên băng ghế đá dưới gốc cây trong sân, thầy Hà lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Lâm Dược Phi một điếu.

Sau khi Lâm Dược Phi sống lại thì không còn hút t.h.u.ố.c lá nữa, nhưng bây giờ thứ nhất là hút cùng thầy Hà, thứ hai là trong lòng của anh cũng đang rất căng thẳng, nên cũng đốt lên hút một hơi.

Thầy Hà nhìn ra được là Lâm Dược Phi đang căng thẳng, nói: “Chúng ta trở về muộn mười phút, lúc nãy cũng nói chuyện làm ồn quá, nên cho em gái cậu thêm mười phút.”

“Năm nay chỉ là thi thử sớm một chút, thi đạt thì đi học chung với các bạn lớp bốn, thi không đạt cũng không sao, năm sau còn có thể thi lại nữa.” Thầy Hà gảy tàn thuốc, nói với Lâm Dược Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK