Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Trần Đông Thanh đơ ra: "Cái gì? Trừ sách trường phát thì cậu không mua thêm quyển luyện tập nào sao?"

Lâm Tiếu đáp: "Tớ không mua."

Trần Đông Thanh: "Không, không thể nào."

"Vậy sao cậu biết cách giải đề toán Olympic kia? Cậu đã giải mấy đề toán Olympic đó thế nào?" Trần Đông Thanh hỏi tới.

"Cậu không mua thêm sách tham khảo môn toán, nhưng cậu có mua sách bài tập toán Olympic phải không? Cậu đã mua tựa sách bài tập toán Olympic nào?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Cũng không luôn."

Trần Đông Thanh nằm sấp xuống bàn, đầu va vào bàn một cái bịch. Lâm Tiếu nghe tiếng mà cũng cảm thấy đau.

"Trần Đông Thanh, cậu sao vậy?" Lâm Tiếu quan tâm hỏi thăm.

Giọng buồn rầu của Trần Đông Thanh truyền ra từ kẽ cánh tay: "Không có gì, để tớ yên tĩnh đi."

Trần Đông Thanh không chơi bạt rễ già.

Vậy là phân đội bạt rễ già nhỏ của Lâm Tiếu đã mất đi một vị tướng tài ba.

Viên Kim Lai chạy qua, tay nắm một bó rễ già to, kêu gào muốn so tài với Lâm Tiếu một phen, nhưng bên Lâm Tiếu lại chẳng có ai ra trận.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân dồn dập lắc đầu: "Tớ không muốn chơi với cậu ta đâu."

Lâm Tiếu cũng không muốn chơi với Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai lắc đầu rời đi: "Sao mấy cậu đều không chịu chơi bạt rễ già với tớ chứ. Mất công tớ moi giày tìm nguyên cả hôm chủ nhật, tìm ra được một cọng rễ già có thể bạt đứt tất cả các cọng mấy cậu có."

Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu nghe Viên Kim Lai nói vậy thì đều ngẩn người ra.

"Ọe, Viên Kim Lai buồn nôn thật." Diệp Văn Nhân nhìn chằm chằm bóng lưng Viên Kim Lai bằng ánh mắt không thể tin được.

Vương Hồng Đậu không ngừng dậm chân: "Mắc ói mắc ói mắc ói quá đi, may mà bọn mình chưa chơi với cậu ta."

Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh đã từng chơi với cậu ta rồi."

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhìn về phía Lâm Tiếu, ánh mắt ba cô gái trẻ giao nhau giữa không trung: "Lúc Trần Đông Thanh chơi với Viên Kim Lai, có khi nào rễ già Viên Kim Lai dùng cũng là…?"

"Ách, chúng ta vẫn nên đừng nói cho Trần Đông Thanh biết thì hơn."

Ba người thương lượng một hồi, rất nhanh đã đạt chung nhận thức "không nói cho Trần Đông Thanh".

Trần Đông Thanh lại trở nên kỳ lạ, tan học không chơi với đám Lâm Tiếu, lúc nghỉ giữa giờ thì trừ khi cần đi vệ sinh, còn lại cậu bé luôn ngồi yên tại chỗ làm bài tập.

Nhưng tạm thời Lâm Tiếu chẳng quan tâm đến Trần Đông Thanh, vì hôm nào cô cũng phải cống khoảng nghỉ giữa giờ cho việc viết bản thảo bài phát biểu dưới cờ vào ngày thứ hai.

Dành cả cuối tuần ở nhà để "nặn kem đánh răng", chẳng dễ gì cuối cùng Lâm Tiếu mới nặn ra một bản thảo hoàn chỉnh, nhưng sau khi xem qua thì cô giáo Từ lại lắc đầu nói không được.

"Quá ngắn, quá ít nội dung." Cô giáo Từ nhìn bản thảo của Lâm Tiếu mà phát sầu: "Bài phát biểu dưới cờ dài đến năm phút, bản thảo này của em chỉ nói được một phút thôi."

Lâm Tiếu nắm góc áo: "Cô Từ, em thật sự không tả được."

Ban đầu khi biết mình được chọn phát biểu dưới sân cờ, Lâm Tiếu đã vô cùng vui vẻ và tự hào, nhưng giờ thì Lâm Tiếu sắp sầu c.h.ế.t rồi, cô thật sự không thể viết bản thảo mà.

Cô giáo Từ thở dài: "Không phải bình thường em viết văn tốt lắm sao?"

Lâm Tiếu cũng thở dài: "Nhưng mà đề văn bình thường cũng không khó như vậy ạ."

Cuối cùng, cô giáo Từ không thể không tiếp nhận gánh nặng soạn bản thảo cho bài phát biểu dưới cờ này. Cô giáo Từ hỏi, Lâm Tiếu đáp, cứ thế liền thành một "cuộc phỏng vấn" giữa cô giáo Từ và Lâm Tiếu.

 

Cô giáo Từ cũng cảm thấy khó giải quyết, do căn bản đa số câu trả lời của Lâm Tiếu đều không có cách nào ghi vào bản thảo được.

Cô giáo Từ nhìn Lâm Tiếu bằng ánh mắt phức tạp. Cô ấy đã làm giáo viên bao nhiêu năm, đã sớm chấp nhận sự khác biệt giữa các học sinh với nhau, nhưng sự khác biệt trên người Lâm Tiếu đã bị phóng đại rất nhiều lần.

Chỉ có thể nói có người được trời ban cơm ăn, cũng có người được trời đuổi theo đút thẳng cơm vào miệng.

 

Cô giáo Từ hỏi Lâm Tiếu hơn hai mươi câu, cuối cùng chắp vá mấy câu trả lời của cô ra thành một phần bản thảo dài bốn năm phút, rồi lại trau chuốt qua một lần, đưa cho Lâm Tiếu, bảo cô trở về học thuộc.

"Hôm nay em về nhà học thuộc đi, ngày mai đến phòng làm việc của cô." Cô giáo Từ còn tính chỉ Lâm Tiếu học bản thảo.

Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lâm Tiếu đi tới phòng làm việc của cô giáo Từ, đọc bản thảo cho cô ấy.

Cùng lúc đó, Trần Đông Thanh cũng đang ngồi trong phòng làm việc của cô giáo Từ, ở bên cạnh làm sách luyện tập, xem ra hôm nay trong nhà lại không có ai có thể đến đón cậu bé đúng giờ.

Cô giáo Từ giúp cô chỉnh sửa sao cho thật diễn cảm: "Nhỏ giọng một chút, khi ấy trước mặt em sẽ có micro, em không cần nói lớn như vậy."

"Phần này nhớ đọc chậm hơn, thêm chút cảm xúc vào."

"Quá chậm, không cần kéo dài âm."

Cô giáo Từ làm mẫu cho Lâm Tiếu, cô ấy đọc một câu, bảo Lâm Tiếu cũng đọc theo sau. Lâm Tiếu dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô giáo Từ, giọng cô giáo Từ đọc dễ nghe quá đi mất.

Lâm Tiếu đọc bài trong phòng làm việc của cô giáo Từ suốt bốn mươi phút, cuối cùng cô giáo Từ cũng để cô về nhà: "Nhớ những gì cô vừa dạy em, ở nhà trước khi ngủ lại luyện thêm hai lần nhé."

"Ngày mai lại đến tìm cô."

Lâm Tiếu gật đầu, vẻ mặt đầy nặng nề, phát biểu dưới cờ mới mệt mỏi làm sao. Quả nhiên mẹ không nói sai, quang cảnh trước mắt cần người sau lưng cố gắng.

Lâm Tiếu rời khỏi phòng làm việc của cô giáo Từ, Trần Đông Thanh liên tục nhìn chăm chú theo bóng lưng Lâm Tiếu, mãi đến khi không còn thấy nữa nhưng cậu bé vẫn không thu hồi ánh mắt, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa.

Cô giáo Từ nhìn ra niềm ao ước trong mắt Trần Đông Thanh, cô ấy nói với cậu bé: "Cố gắng lên, chờ khi lên lớp 5 lớp 6 thì em cũng sẽ có cơ hội phát biểu dưới cờ thôi."

Trần Đông Thanh gật đầu, nhưng thật ra điều cậu bé hâm mộ không phải là Lâm Tiếu có thể phát biểu dưới cờ, mà là Lâm Tiếu biết làm nhiều đề Olympic Toán học khó như vậy.

Hơn nữa Lâm Tiếu căn bản chưa từng cố gắng bỏ công học tập, hoàn toàn không tốn chút sức nào.

Trần Đông Thanh nghĩ đến lời giáo viên đã từng nói với phụ huynh của cậu bé rằng mọi người đều có trí thông minh tương đương nhau, sự cạnh tranh trong học tập là ai có thể học tập chăm chỉ hơn. Trước đây cậu bé vẫn luôn tin như vậy, nhưng khi áp lên người Lâm Tiếu thì lần đầu tiên niềm tin này đã bị lung lay.

Có lẽ là Lâm Tiếu thật sự thông minh hơn cậu bé rất nhiều.

Ít nhất trên phương diện Toán học Olympic là thế.

Nếu cậu bé cũng có thể thông minh như Lâm Tiếu thì tốt rồi.

Ngày thứ hai, sau khi cờ nước được kéo lên cao, Lâm Tiếu liền giẫm bậc thang đi lên bục phát biểu, ghé vào micro đọc bản thảo mà cô giáo Từ đã giúp cô trau chuốt.

Dưới bục phát biểu, có mấy học sinh xì xào bàn tán: "Sao hôm nay lại để học sinh lớp dưới phát biểu vậy?"

"Không biết."

"Lâm Tiếu là ai? Có phải lớp trưởng không? Sao trước giờ tớ chưa từng nghe qua tên này nhỉ?"

Đa phần bạn học đều cảm thấy khó hiểu khi thấy Lâm Tiếu lên phát biểu, chỉ có một phần nhỏ học sinh đã từng tham gia kỳ thi tuyển chọn vào các lớp Olympic Toán học trong phòng giảng dạy, không cần biết là thi rớt hay thi đậu, đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi biết Lâm Tiếu vào học lớp Olympic Toán học sớm một năm.

Đề của lớp Olympic Toán học đều biến thái khó tìm, thế mà Lâm Tiếu lại có thể nhảy một lớp để vào học, cô thật sự rất giỏi.

Căn bản Lâm Tiếu không nghe được tiếng xì xào bàn tán dưới bục phát biểu, cô chỉ đọc xong bản thảo theo lời cô giáo Từ đã từng dạy mình rồi nhanh chóng bước xuống bục phát biểu.

Sau khi nghi thức kéo cờ kết thúc, Diệp Văn Nhân lập tức hỏi Lâm Tiếu: "Hồi nãy cậu có thấy căng thẳng không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không căng thẳng."

Diệp Văn Nhân bội phục nhìn Lâm Tiếu: "Cậu thật lợi hại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK