Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh nhật nhỏ so với sinh nhật nhỏ, sinh nhật lớn so với sinh nhật lớn.

"Sinh nhật mười tuổi của Tiếu Tiếu đến quán cơm, từ mười tuổi đến ba mươi tuổi, con có thể bảo đảm sau này đều đến quán cơm sao?" Trong lòng của Lữ Tú Anh đến quán cơm vẫn là một chuyện rất xa xỉ.

Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: "Trong tương lai, cuộc sống của mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn, đến quán cơm rất bình thường, muốn đi đâu thì đi."

"Nếu con quan tâm chuyện này, vậy sau này tất cả sinh nhật của Tiếu Tiếu đều tổ chức cho thật tốt."

Lâm Dược Phi cảm thấy ăn bánh gato, đến quán cơm không tính là sinh nhật lớn, sau này sinh nhật mười tuổi hay ba mươi tuổi của em gái sẽ không phải đơn giản như sinh nhật mười tuổi.

Lữ Tú Anh: "Con nói dễ nghe thế, con tổ chức sinh nhật cho Tiếu Tiếu cả đời hay là mẹ tổ chức sinh nhật cho Tiếu Tiếu cả đời?"

"Đợi khi con bé ba mươi tuổi, đã kết hôn từ lâu, sinh nhật sau này có thể đến quán cơm hay không, chuyện này còn phải xem ý nhà chồng, cũng không phải con bé muốn đi là có thể đi."

Năm trước Lâm Tiếu đón sinh nhật, Lữ Tú Anh cũng chỉ nấu cho cô một tô mì trường thọ thêm quả trứng chần, trong đó cũng có nguyên nhân này. Một là trong nhà thực sự không giàu có, Lữ Tú Anh không thể đặt bánh gato, chỉ có thể dùng mì trường thọ thể hiện tình yêu với con gái. Hai là lo lắng Lâm Tiếu sau khi lớn lên và kết hôn, nhà chồng sẽ không tổ chức sinh nhật đàng hoàng cho cô, sinh nhật mỗi năm có sự chênh lệch, Lữ Tú Anh cảm thấy không may mắn.

Bất kể về sau cuộc sống như thế nào, một tô mì trường thọ luôn có thể bảo đảm. Lữ Tú Anh cảm thấy chỉ cần bà còn ở bên cạnh, luôn có thể nấu cho con gái một tô mì, Lâm Tiếu cũng có thể tự mình nấu một tô mì cho bản thân.

Lâm Dược Phi lắc đầu, không biết chuyện mê tín phong kiến này là mẹ nghe từ đâu: "Cái trò này của mẹ, người trẻ tuổi cũng chưa từng nghe nói."

"Hơn nữa, nếu sau này ngay cả người bằng lòng đến quán cơm tổ chức sinh nhật đàng hoàng cho Lâm Tiếu mà em ấy vẫn không tìm thấy, thì chuyện kết hôn này không kết hôn cũng được."

Lâm Dược Phi tưởng tượng một chút về cảnh tượng như vậy, mũi lập tức chua xót, trong lòng tức giận.

Lữ Tú Anh nghĩ thầm, Lữ Tú Anh đúng là nói sai rồi, đời trước khi Lâm Tiếu ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, sinh nhật ba mươi tuổi trải qua một mình.

Không biết khi bốn mươi tuổi như thế nào, Lâm Dược Phi cũng không nhìn thấy.

Đời trước mẹ vẫn luôn ngóng trông bên cạnh Lâm Tiếu có người biết nóng biết lạnh, chẳng qua cho dù sau này cũng không có, một mình Lâm Tiếu vẫn sống rất tốt.

"Cùng lắm thì về sau người anh trai như con tổ chức sinh nhật cho em ấy." Lâm Dược Phi nói.

Lâm Dược Phi chịu nói như vậy, tất nhiên trong lòng Lữ Tú Anh rất vui, nhưng bà cảm thấy Lâm Dược Phi không thực tế: "Sau này con và Tiếu Tiếu đều lập gia đình thì trước tiên phải nghĩ đến gia đình của mình."

"Con tổ chức sinh nhật cho Tiếu Tiếu, đây không phải là đánh vào mặt nhà chồng Tiếu Tiếu sao."

"Sinh nhật Tiếu Tiếu con bỏ tiền ra, vợ con không có ý kiến sao?"

Vấn đề của Lữ Tú Anh lập tức chọc trúng tâm sự của Lâm Dược Phi. Chắc chắn có ý kiến, đừng nói là anh bỏ tiền, đời trước mẹ viết di chúc để lại nhà cho em gái, Thẩm Vân ở nhà cũng ầm ĩ với anh.

Rõ ràng lúc trẻ Thẩm Vân không như vậy.

Tại sao Thẩm Vân lại chậm rãi từ ngọc trai biến thành mắt cá chết.

Sau khi Lâm Dược Phi sống lại, một lần nữa nhìn thấy Thẩm Vân thuần hậu chất phác, không chỉ một lần nghĩ đến vấn đề này. Đời trước Thẩm Vân trở thành như thế, hơn nửa đều là trách nhiệm của anh.

Đời này Lâm Dược Phi sẽ cố gắng xử lý tốt mối quan hệ trong gia đình, hiện tại Thẩm Vân rất thích Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cũng rất thích chị Tiểu Vân, cô vẫn là khách hàng lớn của Thẩm Vân đấy.

Lâm Dược Phi không ngờ em gái và mấy người bạn nhỏ trong lớp của cô còn rất có sức ảnh hưởng, bây giờ gần nửa lớp học đều bị mấy người đưa đến tiệm sách Văn Lan mua tạp chí thiếu nhi.

Ông chủ tiệm sách Văn Lan rất hài lòng với thành quả công việc của Thẩm Vân, mỗi bữa ăn đều làm rất nhiều món ngon cho Thẩm Vân.

Đãi ngộ của Lâm Tiếu trong tiệm sách Văn Lan cũng tăng vọt lên, mỗi lần ông chủ nhìn thấy Lâm Tiếu đều sẽ hỏi cô có muốn ăn kẹo sữa Đại bạch thỏ hay không. Cô có thể tuỳ ý xem các loại sách mẫu hay tập san trong nhà sách, muốn xem bao lâu cũng được, ông chủ còn đặc biệt giữ lại một cái ghế đẩu nhỏ cho Lâm Tiếu, để cô có thể ngồi đọc sách.

Lâm Dược Phi cảm thấy đây là bởi vì Lâm Tiếu mang đến cho ông chủ không ít chuyện làm ăn.

Lâm Tiếu lại kiên trì cho rằng: "Là bởi vì em không nói bậy, có lễ phép."

Lúc cô đọc sách rất trân trọng, không bao giờ dùng tay bẩn sờ lên sách, cũng sẽ không để lại nếp gấp ở trên sách.

Mỗi lần đi nhà sách luôn chào hỏi chị Tiểu Vân còn có chủ tiệm sách đầu tiên, khi rời đi cũng sẽ nói lời tạm biệt.

"Cho nên ông chủ tiệm sách mới thích em như thế." Lâm Tiếu nghiêm túc nói.

 

Lâm Dược Phi nhìn bộ dáng tự tin của em gái, đột nhiên sinh ra nghi ngờ với ý nghĩ của mình. Đúng vậy, em gái mình đáng yêu như thế, cứ cho là không mang đến chuyện làm ăn cho tiệm sách, ông chủ tiệm sách vẫn sẽ thích em ấy.

Ai sẽ không thích Tiếu Tiếu chứ.

 

Mặc dù ở trong nhà, đôi khi cô còn rất đáng ghét, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn là đứa nhỏ hiểu chuyện.

Lâm Dược Phi nói nghi ngờ của mình với Lữ Tú Anh: "Mẹ, mẹ thử nói vì sao chủ tiệm sách lại thích Tiếu Tiếu."

Lữ Tú Anh không thể không nhìn Lâm Dược Phi, ném ra một cái liếc mắt: "Đầu nhóc con nhà mình giỏi."

Bà là mẹ còn không dám nói rằng Lâm Tiếu người gặp người thích, Lâm Dược Phi là anh trai đầu óc hồ đồ trước rồi.

"Chắc chắn là bởi vì Lâm Tiếu mang đến chuyện làm ăn cho tiệm sách, tiểu học Đường Giải Phóng nhiều trẻ con như vậy, chẳng lẽ chỉ có một mình em gái của con không nói bậy, trân quý sách, hiểu lễ nghĩa."

"Tại sao ông chủ tiệm sách không mời đứa nhỏ khác ăn kẹo sữa Đại bạch thỏ chứ?"

Lữ Tú Anh vẫn luôn tỉnh táo, Lâm Dược Phi bị mắng cho tỉnh táo, chỉ có Lâm Tiếu từ đầu đến cuối kiên định cho rằng mình được đãi ngộ đặc biệt ở tiệm sách Văn Lan là bởi vì cô không nói bậy, hiểu lễ nghĩa.

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đương nhiên cũng sẽ không vạch trần cô.

Buổi chiều tan học ngày thứ sáu, Lâm Tiếu ra khỏi trường đi thẳng đến tiệm sách. Chị Thẩm Vân đưa cho cô một viên kẹo sữa thỏ trắng, Lâm Tiếu lột vỏ kẹo ra bỏ vào trong miệng, nhai một cái, vị sữa nồng đậm tràn ngập trong miệng.

Lâm Tiếu hưởng thụ híp mắt lại, nhai kẹo sữa, đi đến trước kệ sách.

Đột nhiên, bước chân Lâm Tiếu dừng lại.

Cô há miệng, đưa tay sờ một cái vào trong miệng, lấy ra một chiếc răng trắng.

Kẹo sữa Đại bạch thỏ làm dính răng cô mất rồi.

Đây không phải lần đầu Lâm Tiếu rơi mất răng, cô đã thay xong bốn chiếc răng ở hàm trên và hàm dưới, lần này cô rơi chiếc răng thứ năm, biết thay răng là xảy ra chuyện gì cho nên cũng không sợ.

Nhưng Lâm Tiếu vẫn để lộ vẻ mặt trợn tròn mắt, tay nhỏ sờ chiếc răng vừa mới rơi, ý định dùng kẹo sữa Đại bạch thỏ dính răng lại về chỗ cũ.

Ngày mai cô sẽ phải đi chụp ảnh sinh nhật.

Thiếu một chiếc răng làm sao cô cười đây.

Lâm Tiếu lấy tay giữ lấy chiếc răng sữa của mình hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể giúp con dính lại cái răng này về như cũ không?”

“Răng lại rụng rồi à?” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu mở miệng ra, nhìn thấy chiếc răng bị rụng của cô là răng hàm trên liền nói: “Lát nữa về nhà mẹ ném xuống dưới gầm giường cho.”

Răng trên ném dưới gầm giường, răng dưới ném lên mái nhà, như vậy thì răng mới mọc lên mới thẳng hàng và ngay ngắn. Nhưng Lữ Tú Anh cũng chỉ làm cho có lệ thôi, giường trong nhà đều là giường chân cao, hàng ngày Lữ Tú Anh đều lau gầm giường bằng cây lau nhà, bà không thể chịu được việc lúc nào cũng vứt răng dưới gầm giường.

Lâm Tiếu lo lắng, sao mẹ lại không nghe lời mình chứ.

“Con không muốn vứt dưới gầm giường, mẹ dán lại giúp con đi.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Tại sao lại muốn dán lại chứ, con đang thay răng mà, con quên là trước kia con cũng đã từng thay răng rồi à?”

Lâm Tiếu dậm chân, đương nhiên là cô nhớ, nhưng ngày mai cô phải chụp ảnh sinh nhật rồi, răng mới không thể mọc trong một đêm được.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu lo lắng như vậy liền bày cho Lâm Tiếu một cách: “Ngày mai khi chụp ảnh con chỉ cười mỉm thôi là không nhìn thấy nữa rồi.”

Lâm Tiếu thở dài, cũng chỉ còn cách này thôi, cái răng trong miệng cô cũng đúng là chẳng biết điều gì cả, chỉ cần rụng chậm một hôm thôi là tốt rồi.

Thứ bảy chỉ học nửa ngày, buổi chiều mẹ và anh trai cùng đưa Lâm Tiếu đi đến studio chụp ảnh.

Để có thể dành thời gian tổ chức sinh nhật cho Lâm Tiếu, tối hôm qua Lâm Dược Phi phải tăng ca đến muộn mới về nhà, còn chưa biết việc Lâm Tiếu rụng răng.

Đến studio, Lữ Tú Anh chải tóc, chỉnh lại quần áo, dùng son môi chấm một chấm tròn lên giữa trán cho Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đứng bên cạnh ngáp liên hồi.

Lâm Tiếu tự chọn nền cho bức ảnh, cô chọn khu rừng lớn, có con khỉ đu người trên cái cây lớn. Thợ chụp ảnh thấy Lâm Tiếu chọn bức này, liền chuyển một gốc cây làm bằng nhựa ra và bảo Lâm Tiếu ngồi lên trên để chụp ảnh.

“Chụp một bức ngồi trước rồi chụp một bức đứng.”

Lâm Tiếu ngồi xuống, vô tình trên đầu hướng về con khỉ nhỏ trong nền ảnh, Lâm Dược Phi liền cười: “Trên cây một con khỉ cưỡi con khỉ ở dưới cây.”

Thợ chụp ảnh ha ha cười to: “Cậu thật là hài hước.”

Lâm Tiếu cũng buồn cười nhưng cô cố gắng nhịn, khóe miệng có nhếch cao bao nhiêu, môi trên và môi dưới cũng vẫn mím chặt vào nhau, kiên quyết không để lộ ra chiếc răng bị khuyết.

Thợ chụp ảnh thấy Lâm Tiếu cười không lộ răng liền nói: “Cô bé, cười thoải mái lên chút, răng lộ ra mới đẹp.”

Lâm Tiếu lắc đầu, không được.

Lữ Tú Anh đáp: “Hôm qua con bé mới rụng răng, không thể để lộ được.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK