Lữ Tú Anh: “Vậy thì con sắp xếp nó theo thời gian đi.”
Lâm Tiếu lấy từng cuốn ra và sắp xếp lại theo thứ tự, tháng một, tháng hai, từng tháng, không ngờ cô có nhiều số báo về văn học thiếu nhi như vậy.
Lâm Tiếu nâng niu vuốt ve từng quyển sách, cô thật là giàu có.
Lâm Tiếu nhớ kỹ từng câu chuyện yêu thích nhất của mình trong mỗi cuốn sách, sắp xếp lại liền lật ra từng cuốn sách, đứng cạnh giá sách để đọc chúng.
Lữ Tú Anh nửa ngày không nghe thấy Lâm Tiếu có động tĩnh, bước vào phòng thì thấy Lâm Tiếu đã ngồi trên ghế sô pha ôm một cuốn tạp chí cũ, Tiểu Hoàng ghé vào bên chân cô, Lâm Tiếu thỉnh thoảng lấy bắp chân mình cọ cọ nó.
Lữ Tú Anh cũng đến chợ hoa và chim để mua mấy chậu hoa.
Trời đã sang đông, giao thừa còn chưa tới, chim và hoa trong chợ hoa cũng không nhiều, người bán hoa cũng uể oải không có tinh thần bán. Mùa ế hàng không có gì kiếm sống, đợi đến trước Tết mới có thể đón một làn sóng khách hàng.
Lữ Tú Anh đang chọn chọn lựa lựa trong chợ hoa và chim thưa thớt.
Khi bà đi ngang qua gian hàng bán hoa lan, ông chủ đon đả chào: “Chị ơi, chị xem lan Quân tử của nhà tôi đi, đẹp lắm.”
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Lan Quân tử không mua nổi.”
Trong mấy năm gần đây, giá của lan Quân tử đã tăng vọt, thường xuyên có thể nghe được tin tức giá lan Quân tử cao ngất trời. Một chậu lan Quân tử có thể đổi một cái tủ lạnh cũng không tính là gì, thậm chí có thể đổi một chiếc xe hay một ngôi nhà.
Lữ Tú Anh không hiểu điều này, bà không hiểu tại sao một chậu lan lại có thể đắt đến như vậy.
Lão Trương trong tòa nhà luôn yêu thích việc chăm sóc hoa cỏ và cây cối, ông ấy đã trồng hoa được hai mươi năm. Ông ấy đã rất xúc động khi nghe chuyện có người trồng được một cây lan Quân tử có dáng vẻ rất xuất sắc và bán nó với giá một nghìn, hai nghìn, thậm chí cả vạn đồng.
Mình mua lan Quân tử về trồng ở nhà, chăm sóc hoa so với hầu hạ tổ tiên còn tỉ mỉ hơn. Nhưng mà trồng được hoa tự nhận là phẩm chất hoa không tệ, căn bản là không ai muốn đem đến chợ hoa và chim, giá mà người bán hoa đưa ra không đủ tiền phân bón của lão Trương trong thời gian dài như vậy, chứ đừng nói đến thời gian và sức lực của ông ấy.
Lão Trương tức giận lại mang lan Quân tử về nhà.
Ông chủ bán lan Quân tử nghe Lữ Tú Anh chê đắt, lập tức nói: “Có loại rẻ. Chị ơi chị đừng tin những tin tức giá cả trên báo kia. Lan Quân tử trong bản tin cũng không phải là hoa do người bình thường trồng đâu.”
“Chậu này rất đẹp, một đồng rưỡi cầm đi.”
Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua, những chiếc lá có màu xanh đen, dáng dấp trông cũng đẹp mắt.
Lữ Tú Anh mở miệng trả giá: “Một đồng rưỡi cũng quá đắt, năm hào.”
Ông chủ bán lan Quân tử sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nói: “Chị ơi, chị trả giá cũng quá độc ác rồi.”
“Tối thiểu là một đồng hai.” Ông chủ làm ra vẻ nhịn đau hạ giá.
Lữ Tú Anh: “Một đồng năm lượng một chậu, tôi mua hai chậu.”
Cuối cùng, Lữ Tú Anh trả giá thành công một đồng năm lượng, mua hai bồn lan Quân tử về nhà, đặt trên bệ cửa sổ để nghênh đón thầy giáo Triệu.
Chiều chủ nhật là ngày thầy Triệu đến thăm nhà, sáng sớm chủ nhật Lữ Tú Anh đã thức dậy, thấy hai chậu lan Quân tử trên bệ cửa sổ đã trụi lủi.
Những chiếc lá lần lượt rơi xuống, rơi đầy mặt đất.
Lữ Tú Anh đau lòng như cắt, bà làm như thế nào mà mới trồng hoa có một đêm mà làm cho hoa c.h.ế.t thế.
Lữ Tú Anh vội vàng nhặt những chiếc lá lan Quân tử lên, khi bà nhặt lên thì thấy trên phần gãy có vết răng.
“Tiểu Hoàng.”
“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng nằm rạp trên mặt đất, trong cặp mắt tất cả đều là chột dạ.
Thầy Triệu cũng không nhìn thấy được những bông hoa mà Lữ Tú Anh đặc biệt chuẩn bị để chào đón mình. Khi thầy Triệu đến vào buổi chiều, Lữ Tú Anh đã giấu hai chậu lan Quân tử bị cắn trụi lủi ở góc ban công hẻo lánh. Chờ thầy Triệu đi rồi lại lấy ra nhìn xem còn có thể trồng sống hay không.
Lần này nhất định không thể đặt ở nơi Tiểu Hoàng có thể với tới được.
“Thầy Triệu, mời thầy uống trà.” Lữ Tú Anh đặc biệt kêu Lâm Dược Phi mang về nhà một ít trà ngon để chiêu đãi thầy Triệu.
Trên bàn trà còn có một đĩa trái cây cắt sẵn và các món nguội, thậm chí còn có một đĩa bánh kẹo ăn Tết cũng đều lấy ra, bên trong bày biện bánh kẹo cùng đậu phộng, hạt hướng dương, đủ cho thấy phụ huynh của Lâm Tiếu rất coi trọng lần đến thăm này.
Thầy Triệu cười nói: “Quá khách khí rồi.”
“Mẹ Lâm Tiếu, anh Lâm Tiếu, mọi người đừng quá căng thẳng.” Thầy Triệu nói với hai người bọn họ: “Chuyến thăm hỏi lần này của tôi là do lòng hiếu kỳ của bản thân, có chút mạo muội, nhưng tôi xin nói thẳng, tôi tò mò một gia đình như thế nào mà có thể nuôi dạy được một đứa trẻ thiên tài như Lâm Tiếu.”
Trong khoảnh khắc, hơi thở của Lữ Tú Anh có chút nặng nề, bà đã nghe rất nhiều lời khen ngợi từ các giáo viên khác nhau về trí thông minh, thiên phú trời ban của Lâm Tiếu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh nghe thấy bốn chữ “Đứa trẻ thiên tài”.
Phản ứng của Lâm Dược Phi khi nghe thấy những lời này bình tĩnh hơn so với Lữ Tú Anh, anh hít sâu một hơi nói với thầy Triệu: “Gia đình em chỉ là một gia đình bình thường. Em và mẹ em đều không có học thức cao, về phương diện học tập cũng không giúp được gì cho Lâm Tiếu.”
Thầy Triệu gật nhẹ đầu, không có quá nhiều khách sáo. Ông ấy cũng nhìn ra được điều kiện của gia đình Lâm Tiếu cũng không tệ, trong nhà có TV màu và máy điều hòa, mọi thứ đều gọn gàng đẹp đẽ, được dọn dẹp sạch sẽ không có hạt bụi. Mặc kệ đây đích thực là một gia đình bình thường, chỉ có thể nói là bậc trung lưu, cũng không phải là rất giàu có, phụ huynh cũng không phải là thành phần trí thức cao.
Chỉ có thể nói xác suất thiên tài xuất hiện trong bất kỳ gia đình nào thì cũng gần như nhau.
Gia đình người bình thường cũng sẽ nuôi dạy được những đứa trẻ thiên tài như Lâm Tiếu.
Sau khi thầy Triệu nói chuyện với Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi, ông ấy phát hiện ra Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn chơi cờ ca rô trong lớp chỉ chơi có nửa ván, tiếp theo hai người nhớ kỹ thế cuộc ván cờ, sau đó lúc nghỉ giữa giờ khôi phục lại ván cờ và tiếp tục đánh cờ, ông ấy nói sự việc cho phụ huynh nghe.
Đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nghe nói chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt của hai người hết sức ngạc nhiên.
“Điều này chứng tỏ Lâm Tiếu có trí nhớ đặc biệt tốt?” Lâm Dược Phi hỏi.
Thầy Triệu gật đầu: “Đúng vậy, trí nhớ như vậy rất hiếm thấy.”
Thầy Triệu đang dạy các lớp thi Olympic Toán học, những đứa trẻ ông ấy dạy đều là những đứa trẻ thông minh nhất: “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa trẻ có trí nhớ tốt như Lâm Tiếu.”
Chu Tuệ Mẫn cũng thuộc lòng ván cờ.
Điều này vượt ngoài dự đoán của thầy Triệu, có vẻ như tiềm lực của con người thường phải ép buộc một chút mới có thể đạt đến cực hạn, Chu Tuệ Mẫn bị Lâm Tiếu buộc phải phát huy ra tiềm năng của mình, ngay cả Chu Tuệ Mẫn cũng phải sửng sốt giật nảy mình.
Nhưng thầy Triệu kết hợp với bộ dạng không yên lòng của cô bé trong suốt cả tiết học, có thể xác định rằng thời gian cả tiết học cô bé đều ghi nhớ thế cuộc ván cờ trong lòng, cho nên đến lúc nghỉ giữa tiết kế tiếp cô bé nhớ cũng không có gì là quá đặc biệt.
Điều kỳ quặc nhất là Lâm Tiếu, cả một tiết Lâm Tiếu đều nghiêm túc làm bài, nghe giảng bài, bài làm cũng đứng đầu, nghe giảng cũng không lơ đãng, đến nghỉ giữa tiết kế tiếp có thể dễ dàng phục hồi ván cờ như cũ.
“Thậm chí khi cô bé về nhà cũng không có nói với mọi người.” Thầy Triệu cảm thán nói.
Lữ Tú Anh cùng với Lâm Dược Phi lắc đầu.
Lữ Tú Anh phàn nàn: “Con bé này ở nhà thường nói rất nhiều, sao mà không nắm bắt được trọng điểm, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với chúng ta.”
Thầy Triệu nói: “Bởi vì Lâm Tiếu hoàn toàn không có ý thức được, những việc cô bé làm rất lợi hại, những người khác không làm được.”
Trong suy nghĩ của Lâm Tiếu, cô làm những việc này cũng không có gì khó khăn.
“Đây là sự khác biệt quan trọng giữa Lâm Tiếu và hầu hết các học sinh tôi đã dạy qua.”
Hầu hết các học sinh mà thầy Triệu đã dạy đều có ý thức tự giác rằng chúng rất thông minh, chúng rất lợi hại, là con cưng của trời, có chút tự hào về bản thân thậm chí có đứa quá kiêu ngạo.
Nhưng Lâm Tiếu đối với vấn đề này rất là chậm chạp.
Thầy Triệu: “Đây cũng không phải là chuyện xấu, có lẽ đối với sự phát triển của cô bé càng có lợi thêm.”
Nhưng thầy Triệu cũng biết, Lâm Tiếu không thể nào ngây thơ như thế mãi được, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô sẽ ngộ ra thiên phú của mình: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Nhưng mà tôi muốn hỏi hai người với tư cách là phụ huynh, hai người có tính toán gì không?” Thầy Triệu hỏi.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn nhau, không hiểu ý của thầy Triệu là gì.
Thầy Triệu nói: “Ví dụ như là hai người có định để cho Lâm Tiếu học vượt lớp không?”
“Chu Tuệ Mẫn, cô bé luôn cạnh tranh khắp nơi với Lâm Tiếu trong lớp Olympic Toán học đã học vượt một lớp.”
“Lâm Tiếu học lớp ba, Chu Tuệ Mẫn học lớp bốn, nhưng thật ra hai cô bé bằng tuổi nhau.”
“Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn đã trao đổi với tôi, bọn họ chuẩn bị lại cho Chu Tuệ Mẫn vượt thêm một lớp, tất cả mất bốn năm để học xong tiểu học.”