Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lữ Tú Anh cười lớn.

Lâm Dược Phi đưa tay ra vòng tay giữ đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu bị anh trai vây tròn xung quanh.

“Anh!” Lâm Tiếu ngồi xổm xuống muốn thoát khỏi móng vuốt của anh trai, nhưng cơ thể tụt xuống thì bàn tay to của Lâm Dược Phi cũng đè chặt xuống, thành ra Lâm Tiếu phải chuyển sang tư thế nửa ngồi xổm và xoay người.

“Mẹ mẹ mẹ mẹ!” Lâm Tiếu lớn tiếng gọi mẹ cầu cứu.

“Đến một cánh tay của anh còn chả đánh được, còn đòi nuôi anh?” Lâm Dược Phi thả lỏng tay, tiện tay gõ vào đầu Lâm Tiếu một cái.

Lâm Tiếu tức tối: “Đợi bao giờ em lớn em sẽ đánh được anh.”

Lâm Dược Phi phân tích cho Lâm Tiếu hiểu: “Muốn xem thực lực của một công ty thì không chỉ nhìn vào phần cứng mà còn phải nhìn vào phần mềm.”

Lâm Tiếu không hiểu: “Cái gì gọi là phần cứng, cái gì gọi là phần mềm?”

Lâm Dược Phi: “Ví dụ như sự rộng rãi và trang trí cao cấp của một văn phòng, những thứ này đều là phần cứng. Phần mềm nói lên trình độ công nhân và khả năng nhận dự án.”

Lâm Dược Phi lấy trường học ra làm ví dụ cho Lâm Tiếu: “Ví dụ như phần cứng của một trường học chính là có tòa giảng đường đẹp không, phòng học có rộng rãi không, bàn ghế có mới tinh không, phần mềm chính là trình độ giảng dạy của đội ngũ giáo viên trong trường thế nào, các học sinh trong trường có tuân thủ kỷ luật không, có ham học không.”

“Phần mềm quan trọng hơn phần cứng nhiều.” Lâm Dược Phi tự nhận thấy phần mềm của công ty nhỏ của mình khá tốt, anh hiện có hàng chục công nhân xây dựng, mặc dù các dự án anh nhận mỗi lần không lớn, nhưng đơn hàng này nối tiếp đơn hàng khác, không bị gián đoạn ở giữa, sự phát triển của công ty cũng vô cùng tốt.

Anh trai nói như vậy, Lâm Tiếu đã hiểu ra. Trường tiểu học Đường Giải Phóng của cô hiện tại đang học so với trường tiểu học Xưởng dệt bông trước kia thì tòa giảng đường đẹp hơn, phòng học đẹp hơn, bàn ghế đều mới.

“Phần cứng của trường tiểu học Đường Giải Phóng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc.” Lâm Tiếu nói.

Lâm Dược Phi gật đầu.

“Phần mềm của Trường tiểu học Đường Giải Phóng cũng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc.” Lâm Tiếu thấy giáo viên của trường tiểu học Đường Giải Phóng tốt hơn trường tiểu học trực thuộc, các bạn học cũng nỗ lực hơn các bạn trường tiểu học trực thuộc.

Lâm Tiếu đưa ra kết luận dựa vào hai trường tiểu học mà cô từng học, phần cứng tốt thì phần mềm cũng tốt, phần cứng không bằng thì phần mềm cũng không bằng.

Lâm Tiếu nhìn anh trai: “Anh, em hiểu rồi.” Nếu như phần cứng của công ty anh đã tồi như vậy thì chắc chắn phần mềm cũng chẳng lấy đâu ra mà tốt được.

Lâm Dược Phi gật đầu, có vẻ như Lâm Tiếu đã hiểu rằng phần mềm của công ty anh không tệ. Nhưng khi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Tiếu, liền thấy trong mắt Lâm Tiếu tràn ngập sự đồng tình đối với mình.

Lâm Dược Phi: “...”

Mùa đông năm nay, Lữ Tú Anh dự trữ được một trăm cân cải thảo.

Trên mặt sân tầng một trải một lớp thảm rơm, cải thảo được xếp ngay ngắn, bên trên lại được phủ một lớp chăn cũ của nhà che toàn bộ cải thảo.

Mỗi lần Lữ Tú Anh nhấc chăn lên để lấy cải thảo, bà đều phải phải kiểm tra xem cải thảo có bị gió thổi khô không, có bị táp hỏng mất không.

“Ở quê bảo quản cải thảo vẫn tiện hơn, chỉ cần đào cái hầm, trong hầm đông ấm hè mát nên rất dễ bảo quản rau vào mùa đông.”

Lâm Tiếu thấy khó hiểu liền hỏi: “Mẹ, sao năm nay mẹ mua nhiều cải thảo thế?”

Trong ký ức của Lâm Tiếu, những năm trước trong nhà không dự trữ rau, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều cải thảo chất đống trong sân như vậy.

Lữ Tú Anh nói: “Để mùa đông ăn. Bây giờ mua cải thảo rẻ, để sau mua sẽ đắt hơn.”

Cải thảo của Lữ Tú Anh mua tầm này cũng đã là muộn rồi, nếu mua sớm hơn khoảng nửa tháng thì mỗi cân còn rẻ hơn được hai đồng. Sau khi bà mua xong, giá cải thảo lập tức tăng thêm hai đồng, Lữ Tú Anh mua bây giờ cũng coi như là kịp thời.

 

“Trước đây nhà mình không cần dự trữ cải thảo là vì mùa đông đều đến nhà ăn mua rau.” Lữ Tú Anh nói.

 

Mặc dù mùa đông nhà ăn ngày nào cũng là cải thảo khoai tây, khoai tây cải thảo, nhưng mùa đông vốn dĩ cũng không có rau gì khác, rau trồng trong nhà kính vừa ít vừa đắt đến vô lý, ở nhà mình tự nấu cơm cũng là cải thảo khoai tây, mua rau ở nhà ăn tiện hơn.

Trước đây việc dự trữ rau cải thảo này coi như nhà ăn làm giúp mọi người.

Nhà ăn sẽ bán buôn cải thảo số lượng lớn vào mùa đông, ở nhà không cần dự trữ nhiều như vậy.

Năm nay thì khác rồi, Lữ Tú Anh thở dài: “Bây giờ rau ở nhà ăn vừa đắt vừa khó ăn.”

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa, gần đây cơm tập thể ở nhà ăn thực sự không ngon, món cánh gà kho tộ và chân giò heo tộ mà cô thích ăn nhất, bây giờ đồ ăn bán ở nhà ăn đều không có mùi vị như xưa nữa.

Cũng may là mẹ biết nấu, mấy ngày trước mẹ nấu cho cô một nồi chân giò kho tộ chính là mùi vị mà Lâm Tiếu thích ăn nhất từ khi còn nhỏ. Lâm Tiếu nói: “Mẹ nấu ngon hơn gấp trăm lần.”

Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Bây giờ mẹ rảnh rỗi, mẹ nấu cơm cho con.”

Khi Lữ Tú Anh làm việc ở phân xưởng, bà thường mua cơm từ nhà ăn về ăn, hoặc là đưa thẳng Lâm Tiếu đến nhà ăn ăn, thời đó Lâm Dược Phi vắng nhà cả ngày nên chỉ có Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ăn cơm.

Sau khi được điều đến phòng văn thư làm việc, số lần Lữ Tú Anh mua cơm ở nhà ăn giảm hẳn. Công việc ở phòng văn thư nhàn rỗi, thời gian bà ở nhà nhiều không có việc gì làm, nấu gì ngon cho Lâm Tiếu ăn là vừa đẹp.

Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu mà tâm hồn treo ngược cành cây, tự hỏi không lẽ bị Lâm Dược Phi nói trúng rồi, hiệu quả và lợi ích ở xưởng không bằng ngày trước, để tiết kiệm chi phí thì tiết kiệm từ nhà ăn trước.

Nhưng cũng không đến nỗi cướp miếng ăn từ miệng nhân viên chứ.

Gia đình Lữ Tú Anh không phải là người duy nhất tích trữ cải thảo trong mùa đông này, Lữ Tú Anh thấy hàng xóm lần lượt tích trữ cải thảo nên vội vàng tích trữ cả trăm cân.

Nhà vốn ít người, cả nhà mới có ba miệng ăn, hơn nữa Lâm Dược Phi lại không thường xuyên ăn cơm nhà, đại đa số chỉ có bà và Lâm Tiếu ăn. Nhà người khác mua ba trăm cân, năm trăm cân cải thảo, Lữ Tú Anh ước lượng nhà mình ăn một trăm cân là được rồi.

Hàng năm vào đầu mùa đông, Lâm Tiếu đều vui vẻ ăn cải thảo. Lữ Tú Anh đã chế biến thành nhiều món khác nhau cho Lâm Tiếu ăn như cải thảo xào, cải thảo ngâm giấm, sủi cảo nhân cải thảo, bánh bao nhân cải thảo và bánh nhân nhân cải thảo, nhưng chưa qua nửa mùa đông, Lâm Tiếu đã ngán ăn rồi.

Trước kia nhà không có điều kiện, sau khi Lâm Tiếu đã ngán ăn, Lữ Tú Anh chỉ có thể dỗ cô ăn cải thảo.

Đến khi dỗ không được nữa thì mùa đông cũng đã qua được nửa.

Tiếp theo chỉ có thể mắng.

“Mùa đông con không ăn cải thảo thì còn muốn ăn gì?”

“Có ăn không? Không ăn thì nhịn đói.”

Cứ vừa dỗ vừa mắng như vậy trải qua hết mùa đông này lại sang mùa đông khác, đến mùa xuân mới có rau tươi khác để ăn.

Kể từ mùa đông năm ngoái, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đã không phải sống một cuộc sống như vậy nữa. Mùa đông vẫn ăn bắp cải là chủ yếu, nhưng cách mấy ngày cũng có thể mua thêm một số loại rau nhà kính để đổi món.

Mùa đông năm nay Lữ Tú Anh hào phóng hơn mùa đông năm ngoái, năm ngoái khi mua rau trồng ở nhà kính Lữ Tú Anh còn sót tiền, năm nay khi dự trữ cải thảo Lữ Tú Anh cũng nghĩ kỹ rồi, mùa đông cho Lâm Tiếu ăn một chút rau khác, dự trữ cải thảo cũng ít đi một chút.

Hàng xóm đều dự trữ cải thảo, chứng tỏ hàng xóm cũng không muốn ăn ở nhà ăn nữa rồi.

Trước đây, những chiếc xe tải lớn bán cải thảo rất ít chạy đến khu tập thể xưởng dệt bông, có vào thì cũng chẳng buôn bán được gì. Năm nay cả xóm trực tiếp ra ngoài đường tìm xe bán cải thảo, đưa xe vào tận trong khu tập thể.

Một người hàng xóm đạp xe phía trước để dẫn đường cho chiếc xe tải phía sau.

Cả một chiếc xe tải chở đầy cải thảo vừa vào trong khu tập thể đã bán hết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK