Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lữ Tú Anh buông điện thoại, lập tức vui mừng mà xoay đi xoay lại ở trong phòng: “Chuyện vui nhân đôi rồi, thật là chuyện vui nhân đôi rồi.”

Tiểu Hoàng đi theo Lữ Tú Anh cũng sủa lên: “Gâu gâu gâu gâu.”

Lữ Tú Anh cúi đầu sờ lông Tiểu Hoàng: “Ai cũng nói nuôi chó có thể khiến gia đình phát tài, sẽ tự kiếm đồ ăn cho mình. Từ khi Tiểu Hoàng về đây, nhà ta trải qua những ngày tháng càng ngày càng tốt đẹp.”

“Đều là do mỗi ngày Tiểu Hoàng gâu gâu gâu gâu gâu(1).”

(1) Ở đây gâu là wāng còn vượng (trong thịnh vượng) là wàng nên tác giả chơi chữ.

Lâm Tiếu chớp mắt không hiểu hai việc là bản thân tính nhẩm nhanh và được thông qua vòng sơ tuyển cuộc thi người mẫu nhí thì có quan hệ gì với Tiểu Hoàng.

Tại sao Tiểu Hoàng lại không làm tăng tiền tiêu vặt của cô lên nhỉ.

Ban đầu Lâm Tiếu cảm thấy tiền tiêu vặt của mình rất nhiều, một tuần được một đồng rưỡi, nhưng mà so với tiền tiêu vặt của Viên Kim Lai thì tiền tiêu vặt của Lâm Tiếu ít đến đáng thương.

“Tiếu Tiếu, mẹ mua cho con cái bánh kem, một lát nữa con với Tiểu Mai còn có Linh Linh cùng nhau ăn nhé.”

Đôi mắt Lâm Tiếu lập tức sáng lên, cô thích nhất là ăn bánh kem.

“Sinh nhật của ai ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Sinh nhật của Lâm Tiếu thì vào mùa xuân, sinh nhật của anh trai lại vào mùa đông, sinh nhật của mẹ thì vào cuối kỳ nghỉ hè, hiện tại sắp đến sinh nhật của mẹ rồi.

“Mẹ, chúng ta ăn bánh sinh nhật của mẹ trước nửa tháng sao?” Ở trong suy nghĩ của Lâm Tiếu, chỉ khi có sinh nhật mới có thể ăn bánh kem.

Lữ Tú Anh ngẩn người một chút, cười lắc đầu: “Cái gì thế, không phải bánh sinh nhật của mẹ, mà là mua bánh kem cho con, chúc mừng con có hai chuyện vui.”

Lâm Tiếu sợ ngây người: “Nhưng mà sinh nhật mới có thể ăn bánh kem, tại sao có hai chuyện tốt lại cũng có thể ăn bánh kem?”

“Con thi được một trăm điểm được tính là một chuyện tốt, vậy con thi được hai trăm điểm thì có tính là hai chuyện tốt không?” Lâm Tiếu lập tức hỏi, cô thật sự rất muốn biết chuyện tốt như thế nào thì có thể ăn bánh kem.

Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu, cười lên cười xuống: “Được, nếu mà con thi được hai trăm điểm thì mẹ cũng cho con ăn bánh kem.”

Tiền tiết kiệm trong nhà càng ngày càng nhiều, trong lòng Lữ Tú Anh càng ngày càng yên tâm. Trước kia khi một mình bà kiếm tiền cho ba người tiêu, còn nghĩ cách không thỏa mãn cái miệng của Lâm Tiếu, đến bây giờ mua cái bánh kem hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lữ Tú Anh nói: “Vậy con cần phải nắm chặt, năm học càng cao thì thi được hai trăm càng khó.”

“Lớp một, lớp hai trong khối rất nhiều người thi được hai trăm, chờ đến lớp năm lớp sáu, trong khối đã có thể không có ai thi được hai trăm.”

Bây giờ Lâm Tiếu mới biết được còn có một chuyện như vậy, vậy cô đã bỏ lỡ mất bao nhiêu cái bánh trong hai năm lớp một lớp hai dễ lấy hai trăm điểm nhất.

“Vì sao thế ạ?” Vì sao lớp năm lớp sáu lại khó lấy được hai trăm điểm.

Lữ Tú Anh: “Bởi vì năm học càng cao, kiến thức cần học sẽ càng nhiều và càng khó, muốn thi được hai trăm thì lại càng khó.”

Trong lòng Lâm Tiếu lập tức dâng lên cảm giác lo lắng.

Vậy thì năm ba cô nhất định phải thi được hai trăm điểm, trước tiên cứ phải ăn bánh kem vào trong bụng đã.

Bánh kem lần trước là Lâm Dược Phi đặt, lần này Lữ Tú Anh không tìm anh. Lâm Dược Phi gần đây rất bận rộn, đã bận rộn một thời gian rồi, mỗi ngày ngoài mấy tiếng ngủ ở nhà thì rất khó nhìn thấy người. Chuyện này là chuyện nhỏ nên không cần gọi cho Lâm Dược Phi. Lữ Tú Anh thấy con trai bận rộn như vậy rất đau lòng, muốn làm nhiều món đa dạng để thay đổi cho anh ăn ngon, nhưng mà thời gian Lâm Dược Phi về nhà ăn cơm đều rất ít.

Lữ Tú Anh đi lấy chiếc xe đạp lớn, Lâm Tiếu cũng đi lấy chiếc xe đạp nhỏ của mình.

Lữ Tú Anh vội vàng hỏi: “Chúng ta phải mở cửa, con lấy xe đạp nhỏ của con ra làm gì?”

Lâm Tiếu: “Con với mẹ cùng lái xe ra khỏi cửa.”

Mẹ là người lớn thì cưỡi xe đạp lớn, cô là trẻ con thì cưỡi xe đạp nhỏ.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Xe đạp nhỏ kia của con chỉ có thể đi ở trong sân thôi, mau đi cất xe đạp nhỏ đi rồi mẹ đưa con đi.”

Tiệm bánh ngọt hơi xa, với cái bánh xe nhỏ của chiếc xe đạp nhỏ kia thì có đạp đến khi trời tối cũng không đến nơi.

“Hơn nữa con cũng không biết đi xe.” Cứ cho là có Lữ Tú Anh ở bên cạnh thì bà cũng không dám để Lâm Tiếu đạp xe lên đường cái lớn.

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Con biết đi xe mà.”

Lữ Tú Anh: “Như kia thì không gọi là đi xe được, phải khi nào tháo được bánh xe phụ thì mới có thể coi là biết đi xe.”

Xe đạp hiện tại của Lâm Tiếu là xe đạp tập đi nhỏ.

Chiếc xe lúc thì nghiêng sang trái, lúc thì nghiêng sang phải, toàn phải dựa vào hai chiếc bánh xe trợ giúp hai bên chống, không có chuyện cả hai cái bánh xe cùng rời khỏi mặt đất.

Lâm Tiếu không hiểu: “Vì sao lại phải tháo bánh đỡ?” Nếu cô mang theo bánh xe phụ cũng rất tốt, vậy sao lại không được?

 

Lữ Tú Anh: “Xe đạp lớn không có bánh xe phụ, sau này con trưởng thành cũng phải đổi sang xe đạp lớn.”

 

Lâm Tiếu: “Vậy thì con lắp cho xe đạp lớn hai cái bánh xe phụ, như vậy không phải là được rồi sao?”

Lữ Tú Anh không còn lời nào để nói.

Lâm Tiếu vẫn không ngừng truy hỏi ở sau lưng bà: “Mẹ, con nói có đúng không? Về sau xe đạp lớn của con cũng muốn lắp hai cái bánh xe phụ, tiệm sửa xe có lắp cho không ạ?”

Lữ Tú Anh: “Vậy thì con đi xe ba bánh đi.”

Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sau xe đạp mẹ gật đầu, cách này không tồi, vừa thấy xe ba bánh là biết sẽ không bị đổ.

Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sau xe đạp của mẹ đi qua bóng cây ngô đồng giữa mùa hè.

Cô dang tay nhỏ đón lấy những quầng sáng rơi xuống từ những kẽ lá cây, mỗi khi một tia ánh mặt trời sáng ngời nhỏ bé dừng ở trong lòng bàn tay, Lâm Tiếu vội khép lại bàn tay, muốn bắt lấy ánh mặt trời.

Nhưng mà ánh mặt trời lập tức nhảy từ lòng bàn tay cô đến mu bàn tay cô.

Bắt giữ thất bại Lâm Tiếu lại mở tay ra, đi bắt lấy ánh mặt trời tiếp theo.

Trò chơi này từ lúc Lâm Tiếu ba bốn tuổi đã thích chơi rồi, hiện tại vẫn chơi vô cùng vui vẻ.

Mãi cho đến khi xe đạp của mẹ dừng lại, Lâm Tiếu mới phát hiện đã tới tiệm bánh ngọt rồi.

Lâm Tiếu nhảy xuống xe đạp, còn chưa đi vào tiệm bánh ngọt, cô đã ngửi thấy mùi hương thơm thơm ngọt ngọt của bánh kem.

Lần trước anh trai mua bánh sinh nhật không đưa cô tới, vì vậy đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu đi vào tiệm bánh ngọt, một đôi mắt vốn dĩ không nhìn đủ, thật là nhiều bánh kem xinh đẹp.

Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu chọn kiểu dáng, Lâm Tiếu xoay vài vòng trước tủ kính pha lê, cuối cùng cũng chọn được một cái.

“Mẹ, con muốn cái này.” Lâm Tiếu chỉ vào một cái bánh kem trong đó rồi nói.

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua: “Được.” Lâm Tiếu chọn bánh kem có xung quanh là hoa, ở giữa lại trống rỗng, vừa đúng thuận tiện để viết chữ lên.

Lữ Tú Anh nói với người bán hàng: “Giúp tôi viết bốn chữ.”

Người bán hàng nhanh chóng mở giấy ghi: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lữ Tú Anh: “Không phải, chuyện vui nhân đôi.”

Người bán hàng ngẩng đầu: “Ồ, là chuyện vui nhân đôi nên là đặt cái bánh kem.”

Ngày thường người bán hàng bán bánh kem nếu không phải cho bọn trẻ con ăn sinh nhật thì chính là mừng thọ cho người già. Cô ấy đi làm ở tiệm bánh ngọt lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải khách muốn viết bốn chữ chuyện vui nhân đôi này.

“Hai chuyện vui gì ạ?” Người bán hàng tò mò hỏi. Nhìn tuổi tác của Lữ Tú Anh mà suy đoán, là chồng được thăng chức hay là trong nhà phát tài?

Lữ Tú Anh còn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Tiếu lập tức tranh trả lời: “Là do cháu tính nhẩm nhanh còn thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu nhí.”

Biểu cảm trên mặt người bán hàng cứng đờ, cô ấy mờ mịt mà nhìn hai mẹ con trước mặt, ngẩn người phản ứng không kịp.

Lữ Tú Anh hơi ngượng ngùng: “Cũng coi như là hai chuyện vui, đặt cái bánh kem để chúc mừng đứa bé một chút.”

Người bán hàng vội vàng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, liên tục khen ngợi Lâm Tiếu: “Cô bé giỏi quá!”

“Vừa thông minh vừa xinh đẹp.”

“Tham gia cuộc thi người mẫu nhí, về sau phải làm người mẫu nhỏ.”

Lâm Tiếu nghiêm trang nói: “Cháu còn muốn suy nghĩ lại một chút.”

Mẹ nói, cô học giỏi số học như vậy, về sau có thể đi làm kế toán, kế toán là cái bát sắt.

Sau khi lớn lên sẽ làm kế toán mỗi ngày tính toán số học, hay là làm người mẫu mỗi ngày đi đường, Lâm Tiếu còn chưa nghĩ xong đâu.

Lữ Tú Anh gấp giấy đặt bánh làm đôi, bỏ vào trong túi tiền rồi đưa Lâm Tiếu đi ra ngoài.

“Mẹ, bánh kem đâu?” Lâm Tiếu còn tưởng rằng hôm nay có thể cứ thế xách bánh kem về nhà.

Lữ Tú Anh: “Hai ngày sau đến đây lấy.”

“À.” Lâm Tiếu gật đầu, hóa ra là còn phải đợi hai ngày, lâu như vậy à.

Người bán hàng nhìn bóng dáng mẹ con hai người, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm lần đầu tiên nhìn thấy người chiều con như vậy.

Tính nhẩm nhanh và được thông qua vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu nhí mà đã thành chuyện vui nhân đôi rồi.

Người bán hàng dở khóc dở cười mà lắc đầu, cũng không biết cuộc thi người mẫu nhí là cái gì, thông qua sơ tuyển mà đã vui mừng như vậy, vậy nếu lọt đến vòng chung kết đoạt giải thì sao đây?

Người bán hàng tấm tắc lắc đầu, nếu mà mỗi người đều bởi vì một chút việc nhỏ như này mà đến đặt bánh kem thì tốt rồi, lúc ấy doanh số bán bánh kem ít nhất phải tăng đến vài lần.

“Chị Tiểu Mai, chị Linh Linh, buổi chiều ngày kia các chị đến nhà em ăn bánh kem.” Lâm Tiếu lên tiếng mời hai người bạn nhỏ.

Lữ Tú Anh nhìn thấy cha mẹ của Tiểu Mai cùng Linh Linh, cũng nói: “Buổi chiều ngày để bọn trẻ đến đây chơi, đừng mua kem que, cũng đừng mua cái gì ăn.”

“Mấy đứa ấy ăn bánh kem, lại ăn kem que thì sẽ thấy không ngon, trong nhà cũng không có tủ lạnh nên sẽ không có chỗ để giữ đông lạnh cho kem que.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK