Lâm Tiếu đổi sợ thành vui, hóa ra cô giáo Từ không định phê bình cô mà cô giáo đang giới thiệu cô với các bạn học!
“Lâm Tiếu, em đứng lên trên đây, tự giới thiệu về bản thân với các bạn học đi nào.”
Lâm Tiếu lần đầu tiên bước lên bục giảng, đứng trước mặt cả lớp mà nguyên nhân không phải bị phạt đứng nghiêm. Trái tim cô đập thình thịch, còn căng thẳng hơn cả lúc bị phạt đứng.
“Mình tên là Lâm Tiếu.” Nói tên của mình xong, Lâm Tiếu tạm dừng lại, tự giới thiệu bản thân thì phải nói gì nữa nhỉ?
Cô giáo Từ đứng bên cạnh nhắc nhở: “Em có sở thích gì không? Bình thường em thích làm gì, không thích làm gì?”
Lâm Tiếu: “Em thích nhảy dây, không thích ăn mướp đắng.”
Cô giáo Từ nhẹ nhàng mỉm cười, các bạn học cùng lớp nhao nhao gật đầu, bọn chúng cũng không thích ăn mướp đắng! Nên loại bỏ món mướp đắng ra khỏi thực phẩm của các gia đình!
Sau khi Lâm Tiếu giới thiệu bản thân xong, cô giáo Từ lại gọi tên cán bộ lớp, để chúng lần lượt đứng dậy.
“Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết.” Phía cuối lớp học có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, vầng trán đầy đặn đứng lên, nở nụ cười thân thiện với Lâm Tiếu.
“Cán sự học tập, Trần Đông Thanh.” Nam sinh ngồi vị trí bên trái ngay cạnh Lâm Tiếu đứng lên, Lâm Tiếu nghĩ thầm, cậu ấy thật trắng, trước kia cô chưa từng trông thấy một bạn học nào trắng như cậu ấy.
“Cán sự kỷ luật.”
“Cán sự thể dục.”
“Không chiếm dụng thời gian truy bài của các em để giới thiệu từng người một nữa, mọi người sẽ nhanh chóng quen biết nhau thôi. Các em có thể chủ động giới thiệu bản thân với bạn học mới trong giờ ra chơi nhé.”
Cô giáo Từ nhìn về phía Lâm Tiếu: “Có vấn đề gì thì em cứ hỏi lớp trưởng, cũng có thể hỏi cán bộ lớp. Các bạn cán bộ lớp phải nhiệt tình giúp đỡ bạn học mới nhé.”
Phần tự giới thiệu của Lâm Tiếu chỉ mất năm phút, cô giáo Từ bảo cô trở về chỗ ngồi: “Các bạn học, dựng thẳng sách Ngữ Văn lên, mở bài học đầu tiên ra nào.”
Cô giáo Từ đọc một câu, học sinh đọc theo một câu, tiếng đọc sách vang lên trong lớp học.
Tai của Lâm Tiếu rất thính, trong tiếng truy bài cô nghe thấy được Vương Hồng Đậu sau lưng nhỏ giọng nói: “Cứ tưởng hôm nay không cần truy bài nữa.”
Tiết đầu tiên ngày hôm nay là tiết Ngữ Văn của cô giáo Từ, sau khi truy bài xong xuôi thì lớp học lập tức bắt đầu.
Sau khi tiết học đầu tiên tan học, Trần Đông Thanh ngồi bên trái Lâm Tiếu hỏi: “Lâm Tiếu, cậu đã từng uống canh mướp đắng chưa?”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt, lắc đầu liên tục: “Canh mướp đắng là gì?” Nghe thôi đã thấy đáng sợ quá!
Trần Đông Thanh để lộ nét mặt thất vọng, cậu bé đã hỏi cả lớp một lần, chỉ có mình cậu bé từng uống canh mướp đắng, bạn học khác chưa từng uống bao giờ. Vất vả lắm mới có một bạn học mới, thế mà bạn ấy cũng chưa từng uống nó.
Chẳng lẽ tất cả trẻ em trên thế giới này chỉ có mình cậu ấy mới bị bắt uống canh mướp đắng sao?
Trần Đông Thanh miêu tả chi tiết món canh mướp đắng với Lâm Tiếu: “Mướp đắng cắt thành lát nấu với nước, trừ mướp đắng và nước thì không cho thêm bất cứ thứ gì khác.”
“Sau khi nấu xong thì không ăn mướp đắng, chỉ uống canh thôi, bóp mũi uống một hơi hết một bát.”
Lâm Tiếu sợ ngây người: “Có bỏ đường vào không thế?”
Trần Đông Thanh: “Đương nhiên không bỏ!”
“Canh mướp đắng hạ hỏa giải nhiệt, cho đường vào sẽ không có tác dụng. Sau khi uống xong, cả miệng và đầu lưỡi đều đắng ngắt, lúc này uống nước đun sôi để nguội sẽ cảm thấy nước sôi rất ngọt ngào.”
Hai tay Lâm Tiếu siết chặt góc áo, giống như mới nghe kể một cực hình: “Vậy tại sao cậu phải uống canh mướp đắng?”
Trần Đông Thanh: “Để hạ hỏa giải nhiệt đó.”
“Ông nội nói tuổi tớ còn nhỏ, uống canh mướp đắng tốt hơn thuốc giải nhiệt.” Trần Đông Thanh nhíu mày, thật ra cậu bé bằng lòng uống thuốc giải nhiệt hơn.
Lâm Tiếu: “Tại sao phải hạ hỏa giải nhiệt?”
Trần Đông Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Bởi vì tớ rất hay bị nhiệt, miệng thường xuyên bị lở loét, cổ họng sưng đau, thỉnh thoảng đi ngủ còn bị chảy m.á.u mũi nữa...” Còn kèm cả vấn đề táo bón, nhưng chuyện này không thể kể với bạn học nữ được!
Lâm Tiếu trợn to hai mắt, cô cũng giống vậy!
“Tớ cũng hay bị nhiệt.” Đến giờ Lâm Tiếu vẫn còn nhớ rõ, hồi mới đi nhà trẻ cô không uống đủ nước, mà không uống đủ nước nên mới nhiệt và mắc bệnh, chính vì nguyên nhân đó nên cô mới không được đi học nhà trẻ nữa.
Hiện giờ, cô đã khá hơn khi còn bé một chút, nhưng những triệu chứng Trần Đông Thanh vừa nói vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên người Lâm Tiếu.
Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu: “Vậy thì cậu tuyệt đối đừng để phụ huynh biết chuyện uống canh mướp đắng có tác dụng nha.”
Lâm Tiếu gật đầu liên tục, có đánh c.h.ế.t cô cũng không kể.
“Thế thì tại sao phụ huynh của cậu lại biết?” Lâm Tiếu tò mò hỏi.
Trần Đông Thanh thở dài một hơi: “Ông bà nội tớ đều là thầy thuốc Đông y già, cha tớ là thầy thuốc Đông y chưa kịp già.”
-
Ngày nhập học đầu tiên, Lâm Tiếu vô cùng bận rộn.
Cô không biết thời khóa biểu của trường học mới, cán sự học tập Trần Đông Thanh ngồi bên trái cho cô mượn thời khóa biểu của mình, để cô chép lấy một bản.
Lâm Tiếu xé một tờ giấy nháp, lấy thước kẻ ô vuông, viết các môn học vào trong ô trống.
Lâm Tiếu chưa biết viết chữ nhỏ nên mỗi chữ đều thoát ra khỏi ô, hàng chữ trên dưới trái phải túm tụm lại một chỗ.
Trần Đông Thanh nhìn thời khóa biểu thê thảm không nỡ nhìn của Lâm Tiếu, nói: “Cậu về nhà nhờ phụ huynh chép lại một bản khác đi.”
Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, mẹ và anh trai ở nhà ai viết chữ cũng xấu, cả nhà họ chẳng có người nào viết chữ đẹp...
Lâm Tiếu lắc đầu: “Không cần đâu, việc của mình thì mình phải tự làm.”
Trần Đông Thanh dùng ánh mắt bội phục nhìn Lâm Tiếu.
Sau khi chép xong thời khóa biểu, Lâm Tiếu còn phải thay đổi thông tin trên sách giáo khoa. Tên lớp trên sách vốn là lớp 2/1, giờ phải chuyển thành lớp 2/4, mỗi cuốn sách đều phải thêm một nét.
Lâm Tiếu cảm thấy mình hết sức may mắn, đổi từ số 1 thành số 4 khá dễ dàng.
Nếu như cô chuyển tới lớp 2 hay lớp 3 thì cô cũng không biết làm sao bây giờ.
Ngày đầu tiên đi học, ngoại trừ việc bận rộn như con quay nhỏ thì Lâm Tiếu cứ cảm thấy rằng mình giống y một con khỉ trong vườn thú.
Mỗi một giáo viên bước vào trong lớp đều sẽ hỏi một câu: “Tôi nghe nói lớp mình mới có bạn học chuyển đến?”
Cả lớp chỉ về phía Lâm Tiếu.
Sau đó, thầy cô giáo sẽ bảo Lâm Tiếu đứng lên làm quen một chút.
Cô bận rộn học hành, tan học cũng vội vã. Mỗi một giờ ra chơi đều có bạn học tới nói chuyện với cô, ngay cả khi Lâm Tiếu xếp hàng đi vệ sinh cũng có nữ sinh tìm đến trò chuyện.
Lâm Tiếu mờ mịt nhìn nữ sinh, không biết đối phương là ai.
“Tớ là bạn học ngồi bên trái phía sau cậu!” Nữ sinh nhíu mày, không hiểu tại sao Lâm Tiếu không biết mình: “Tớ đã nhớ kỹ cậu từ rất lâu rồi đó.”
Lâm Tiếu thở dài: “Cậu chỉ cần nhớ một bạn học mới là tớ, tớ thì phải nhớ tới bốn mươi bạn học mới!”
Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này quá không công bằng.
Lâm Tiếu bận rộn mãi đến tận khi tan học, cô thu dọn cặp sách, phát hiện ra bài tập hè của cô vẫn còn trong cặp.
“Ơ? Sao hôm nay chưa thu bài tập hè nhỉ?” Nếu như bài tập hè chưa được thu thì Lâm Tiếu chỉ có thể đem bài tập trở về nhà.
Ra tới cổng trường học, Lâm Tiếu mới liếc mắt đã trông thấy Lữ Tú Anh: “Mẹ!”
Sau đó cô lại thấy cả Lâm Dược Phi: “Anh!”
Mẹ và anh trai cùng đến trường học đón cô về!
Lần đầu tiên Lâm Tiếu được hưởng thụ đãi ngộ như thế này!
“Hôm nay thế nào?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu lập tức biến thành chiếc loa nhỏ mới bật chốt mở, bi bô kể chuyện hôm nay với mẹ và anh trai, hôm nay trường học đã xảy ra rất nhiều sự kiện!
Lâm Tiếu vừa bắt đầu kể đã không thể phanh xe: “Mẹ, mẹ có biết món canh nào có thể giải nhiệt được không?”
Lâm Tiếu vội vã ngậm chặt miệng lại, cô cắn môi mình, xong đời rồi!
Lữ Tú Anh: “Canh gì vậy?”
Lâm Tiếu đảo mắt: “Canh sườn ạ.”
Lữ Tú Anh cười nói: “Nói linh tinh, canh sườn sao giải nhiệt được. Con muốn ăn canh sườn đúng không? Sáng mai mẹ sẽ mua hai khúc xương sườn, nấu canh cho con.”
Lâm Tiếu lén lút thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay, mẹ chưa phát hiện.
Sau khi chuyển trường, cuộc sống sinh hoạt trong trường học của Lâm Tiếu rất vui vẻ, mỗi ngày cô đều có thể quen biết bạn học mới, gặp những tình huống mới.
Phiền não duy nhất là không có ai đến thu bài tập hè của cô.
Mấy ngày đi học gần đây, Lâm Tiếu vẫn luôn phải cõng bài tập về nhà của mình, cặp sách của cô nặng quá.
Lâm Tiếu đợi đến tận ngày thứ bảy, hôm sau là chủ nhật sẽ được nghỉ ngơi, cuối cùng cô không nhịn được nữa, cảm thấy mình nên chủ động hỏi một chút.
Lâm Tiếu quyết định hỏi cán sự học tập bên cạnh mình trước.
“Tại sao mãi không thấy ai thu bài tập hè?”
Nét mặt Trần Đông Thanh mê mang: “Bài tập hè nộp từ hôm nhập học rồi mà.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt, vội vã lấy bài tập hè trong cặp mình ra: “Tớ chưa nộp! Tớ phải nộp nó cho ai?”
Trần Đông Thanh gãi gãi đầu: “Chắc cậu không cần nộp bài tập về nhà đâu nhỉ?”
“Cậu chuyển trường tới bên này, bài tập hè của cậu là bài của trường tiểu học trước, không giống với bài tập hè của tụi tớ.”
Lâm Tiếu há hốc mồm: Tất cả bài tập hè cô làm đã hoàn toàn vô ích rồi!!