Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân lúc mẹ đang ở trong bếp, Lâm Tiếu vội vàng gắp mì sợi trong tô của mình vào trong thau của anh trai. Một đũa, hai đũa được gắp sang thau của anh trai, mì trong tô đã vơi đi phân nửa.

Lâm Dược Phi tức giận trừng em gái: “Đủ rồi.” Anh cũng không thể ăn được nhiều như vậy.

Lữ Tú Anh gắp hai củ tỏi ngâm đường ra, hỏi vọng vào: “Hai củ đủ không nhỉ?”

Đúng lúc nghe thấy giọng nói của Lâm Dược Phi: “Đủ rồi.”

“Ừ.” Lữ Tú Anh đậy nắp lại, buồn bực mang cái chén ra, bà chỉ tự hỏi nhiêu đây tỏi có đủ không thôi mà Lâm Dược Phi cũng giành trả lời nữa.

Lữ Tú Anh vừa đặt một chân ra khỏi phòng bếp, Lâm Tiếu đã vội vàng đặt cái tô về lại trước mặt mình, dùng hai cánh tay che miệng tô lại, giả vờ như mình đang chăm chú ăn.

Cuối cùng Lâm Dược Phi cũng không có cơ hội gắp trả mì lại cho em gái, chỉ có thể tự ăn.

Ăn mì lạnh vào mùa hè thật sự rất thoải mái, anh ăn mãi mà không ngán. Bình thường ăn chỉ ăn một chén rưỡi cơm là đủ, nhưng lúc ăn mì lạnh thì phải dùng thau.

Sợi mì lạnh giòn ngon được rưới thêm tương mè thơm lừng, dùng chung với các món rau tươi ngon thanh mát, lại thêm một chút dấm khai vị.

Sau khi Lâm Dược Phi ăn xong cũng không muốn ngừng, anh vừa ăn xong một thau mì lạnh thật lớn, no đến nỗi anh phải đi vòng vòng quanh nhà để tiêu thực, vừa đi vừa trừng mắt nhìn em gái.

Lữ Tú Anh phá lệ không rửa chén ngay sau khi ăn xong, bà dọn chén đũa vào bếp rồi lập tức kiểm tra lời mà Lâm Dược Phi đã nói.

“Tiếu Tiếu, con tính thử xem.” Lữ Tú Anh chọn đại một đề toán: “Ba trăm sáu mươi bảy nhân với bốn trăm ba mươi sáu bằng bao nhiêu?”

Lâm Tiếu đọc đáp án ngay: “Một trăm sáu mươi nghìn không trăm mười hai.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi: “Đúng không?”

Lâm Dược Phi nhìn Lữ Tú Anh: “Sao con biết được?”

Máy tính! Trong nhà Lâm Tiếu không có máy tính.

Lữ Tú Anh ngồi trước bàn học của Lâm Tiếu, dùng bút chì để viết phép tính dọc trên tờ giấy nháp.

Lâm Dược Phi: “Mẹ, mẹ tính sai chỗ này rồi.”

Lữ Tú Anh: “Sai chỗ nào?”

Lâm Dược Phi: “Chỗ này phải tăng thêm bốn mới đúng, không phải tăng thêm ba.”

Lữ Tú Anh: “Ừ ừ ừ!”

Sau khi Lữ Tú Anh nghỉ học, chưa bao giờ bà phải nhân hai số có ba chữ số với nhau cả, nên bây giờ tính vừa chậm vừa tốn sức.

Lâm Dược Phi không nhìn nổi nữa, anh cầm lấy cây bút chì để tự tính, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Lữ Tú Anh chỉ vào con số mà Lâm Dược Phi vừa viết: “Sai rồi sai rồi, con cũng tính sai ở đây rồi.”

Lâm Tiếu đứng ở bên cạnh, quay đầu nhìn mẹ, rồi lại quay đầu nhìn anh trai, khó hiểu hỏi: “Mẹ và anh đang làm gì vậy?”

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi: “...” Không thấy họ đang cố gắng tính toán sao?

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cùng nhau cố gắng, tốn sức lắm mới tính được đáp án.

“Tiếu Tiếu, lúc nãy con nói đáp án là bao nhiêu?” Hai người đã quên con số mà Lâm Tiếu buột miệng nói ra rồi.

Lâm Tiếu: “Một trăm sáu mươi nghìn không trăm mười hai.”

“Đúng rồi đúng rồi, thật sự đúng rồi.” Lữ Tú Anh phấn khích nói.

Lâm Tiếu ở bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay cho mẹ mình: “Mẹ giỏi quá, mẹ tính đúng rồi.”

Lâm Dược Phi: “...”

Có ngược không vậy?

Không phải họ đang kiểm tra xem Lâm Tiếu có tính nhẩm đúng hay không sao?

Lâm Dược Phi nhìn ánh mắt tự tin của em gái, cô đang ngầm quả quyết đáp án của mình là đúng và đang kiểm tra hai người họ có tính đúng hay không.

Lữ Tú Anh lại ra một đề khác cho Lâm Tiếu, bà và Lâm Dược Phi phải cố gắng lắm mới tính ra đáp án, nhưng Lâm Tiếu vẫn chỉ cần hai giây đã đọc ra đáp án chính xác.

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đưa mắt nhìn nhau, không ai ra đề thứ ba nữa.

Lữ Tú Anh còn phấn khích và hưng phấn hơn cả Lâm Dược Phi. Lâm Dược Phi chỉ ngạc nhiên một nửa, còn Lữ Tú Anh thì ngạc nhiên một trăm phần trăm.

Trước kia bà có nằm mơ cũng không dám mơ Lâm Tiếu lại có năng lực trời cho ở mảng tính toán như vậy.

Lâm Tiếu chỉ cần hai giây đã tính được đáp án đúng, nếu có thể Lữ Tú Anh muốn xem một trăm lần, một ngàn lần.

Nhưng mà vẫn nên chờ đến khi nhà có máy tính đi thì hơn.

Phép tính dọc làm khó họ quá rồi.

“Ngày mai con mua máy tính đi.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi: “Chiều mai con mua ngay.”

Lớp học hè của Lâm Tiếu đã kết thúc sớm.

Lâm Dược Phi bàn bạc với Lữ Tú Anh: “Hay là mình về quê sớm một chút.”

Lâm Dược Phi phải tự sắp xếp thời gian trước, anh rất bận rộn vào mùa hè này, không có thời gian để về quê với mẹ và em gái.

“Con đưa hai người về, thăm bà ngoài, khi nào hai người về thì con lại tới đón.”

Để hai người Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu về quê, anh cũng không yên tâm. Cả tòa nhà đều đã bị cạy khóa, nhà của chính anh cũng suýt bị trộm đột nhập, điều này làm Lâm Dược Phi càng ý thức được tình hình an ninh bây giờ không thể bằng trong tương lai được.

 

Khu tập thể của xưởng dệt bông cũng được xem là nơi rất an toàn, trên đường xá loạn hơn nhiều. Đi xe buýt đường dài mà không gặp phải chuyện gì còn đỡ, lỡ như gặp chuyện thì phiền phức lắm.

 

Tuy Lâm Dược Phi không có thời gian về quê lâu dài nhưng anh vẫn có thể đưa đón mẹ và em gái. Buổi sáng anh ngồi xe buýt về quê, buổi chiều lại bắt xe buýt quay lại, nếu sắp xếp được thời gian thì chỉ cần đi trong một ngày, hoặc ở lại một đêm cũng được.

Lữ Tú Anh hỏi: “Tại sao gần đây con bận nhiều như vậy?”

Lâm Dược Phi xoa mũi, nhìn sang chỗ khác: “À, gần đây con đang phụ trách một công trình.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Ông chủ Lương cho con phụ trách công trình rồi à?” Lâm Dược Phi chỉ mới làm việc một năm, lại còn trẻ như vậy, ông chủ Lương tin tưởng anh quá, thế mà lại cho anh làm quản lý sớm như vậy.

“Vậy con phải làm cho tốt.” Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Dược Phi: “Đừng để ông chủ Lương nghĩ ông ấy đã nhìn sai người.”

Lâm Dược Phi: “Dạ mẹ.”

“Không được, không thể để con đưa đón mẹ được.” Như vậy thì Lâm Dược Phi sẽ phải đi đường cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi. Hơn nữa, về tới quê chỉ kịp uống một ly nước đã phải đi ngay. Lữ Tú Anh thấy không thỏa đáng: “Chắc chắn mợ của con sẽ nói này nói nọ.”

Lữ Tú Anh có thể tưởng tượng được Hứa Diễm Phương sẽ nói gì: “Ai da bận đến nỗi không có một ngày nghỉ luôn à?”, “Về quê rồi mà không ăn bữa cơm nào với bà ngoại và cậu à?”, “Lên thành phố kiếm được tiền rồi thì không thích quê hương nữa.”.

Chuyện về quê, Lữ Tú Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trước khai giảng của Tiếu Tiếu, con có thể dành ra hai ngày không?”

Lâm Dược Phi: “Chắc chắn là được.”

Lữ Tú Anh quyết định: “Vậy chờ thêm đi, lúc nào thời tiết mát mẻ hơn, chúng ta lại về quê ở một đêm trước ngày khai giảng của Tiếu Tiếu là được.”

“Nghỉ hè năm nay không về quê lâu nữa.”

Lý do mà Lữ Tú Anh đưa ra quyết định này rất đơn giản, ở quê không có điều hòa.

Về quê thì Tiếu Tiếu sẽ khó chịu lắm, ở nhà ngủ trong nhà có điều hòa thoải mái hơn nhiều.

“Rôm trên người con bé mới vừa hết, đừng về quê cho nổi lại làm gì.” Lữ Tú Anh nói: “Chờ tới mùa đông đi, tới mùa đông thì về quê ở mấy ngày.”

Tuy ở quê không có lò sưởi nhưng sẽ đốt giường đất, ngủ không bị lạnh.

Lâm Tiếu kết thúc lớp học hè sớm, tạm thời không cần phải về quê, cô mở điều hòa xem tivi, ngày nào cũng có một cây kem, vui vẻ biết bao nhiêu.

Mỗi lần ăn kem xong, Lâm Tiếu sẽ chừa cho Tiểu Hoàng một miếng nhỏ để nó liếm.

Lúc Tiểu Hoàng l.i.ế.m kem, nó sẽ vẫy đuôi rất mạnh.

Qua mùa hè này, địa vị của Lâm Tiếu ở trong lòng Tiểu Hoàng đã vượt qua anh trai, trở thành người mà Tiểu Hoàng thích thứ hai.

Tuy Lâm Tiếu cho Tiểu Hoàng l.i.ế.m kem, nhưng địa vị của cô ở trong lòng Tiểu Hoàng vẫn không thể vượt qua mẹ, vì mỗi bữa cơm của Tiểu Hoàng là do mẹ cho vào chiếc chén nhỏ dành riêng cho nó.

Ở trong nhà, Tiểu Hoàng nghe lời mẹ nhất, mẹ nói gì Tiểu Hoàng cũng nghe theo răm rắp.

Đối với Lâm Tiếu, Tiểu Hoàng phải xem tâm trạng. Yêu cầu của Lâm Tiếu lúc thì có tác dụng, lúc thì không.

Lúc mẹ khen Tiểu Hoàng thông minh lắm, Lâm Tiếu cực kỳ nghi ngờ, Tiểu Hoàng làm gì thông minh được tới vậy. Rõ ràng là có rất nhiều lần Tiểu Hoàng không hiểu cô nói gì cả.

Sau đó Lâm Tiếu phát hiện, không phải Tiểu Hoàng không hiểu mà là giả vờ không hiểu.

Lần nào mẹ nói chuyện nó cũng hiểu cả.

Lúc Lâm Tiếu nói chuyện, lúc Tiểu Hoàng muốn hiểu thì sẽ hiểu, không muốn hiểu thì sẽ giả vờ không hiểu, còn nghiêng đầu lè lưỡi.

Lâm Tiếu: “...”

Tiểu Hoàng thông minh quá.

Chiêu này cô cũng học được.

“Tiếu Tiếu, hôm nay con đã làm xong bài tập hè chưa?” Rút kinh nghiệm từ kỳ nghỉ đau khổ lần trước, khi Lâm Tiếu vừa mới nghỉ hè, Lữ Tú Anh đã phân bổ bài tập hè cho cô, ngày nào cũng phải làm xong phần của ngày đó.

Như vậy thì sẽ không bị dồn vào ngày cuối nữa, tới những ngày cuối, cô làm bài tập mà tay run hết cả lên.

Mẹ thấy đây là một cách tốt, nhưng Lâm Tiếu cảm thấy cách này còn không hay bằng cách dồn hết bài tập vào những ngày cuối cùng. Ngày nào cô cũng phải làm bài tập, tuy không nhiều nhưng lại cực kỳ ảnh hưởng đến việc xem TV của cô.

Lâm Tiếu vờ như không nghe thấy lời mẹ nói.

Sau đó mẹ hung dữ đi tới, đứng chắn trước TV mà Lâm Tiếu đang xem: “Đã làm bài tập chưa mà dám xem TV rồi hả?”

Lâm Tiếu đành phải hứa với mẹ: “Tập này sắp kết thúc rồi, con xem xong tập này sẽ đi làm ngay.”

Hừ, tại sao lúc Tiểu Hoàng giả vờ không hiểu lời người khác nói thì ai cũng tin nó thật sự không hiểu.

Còn lúc mình giả vờ không hiểu lời người lớn nói thì người lớn lại không tin.

Sau khi kết thúc một tập phim Tuyệt Đại Song Kiều, Lâm Tiếu vẫn ngồi lì trước TV, nghĩ thầm chỉ cần cô không đi vệ sinh, mẹ sẽ không biết TV đang chiếu quảng cáo.

Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Khuyết là thai đôi, tại sao không giống nhau gì hết vậy?

Nhưng cuối cùng mẹ vẫn phát hiện một tập phim đã kết thúc, bà lạnh lùng tắt TV đi: “Đi làm bài tập nhanh lên.”

“Không cần làm bài tính nhẩm.” Với khả năng của Lâm Tiếu, cô hoàn toàn không cần làm những bài tính nhẩm đơn giản.

Lâm Tiếu vừa định hoan hô đã nghe mẹ nói tiếp: “Từ nay không cần làm bài tính nhẩm, nhưng ngày nào cũng phải luyện viết hai trang giấy.”

“Hả?” Lâm Tiếu nhíu mày, luyện viết một trang giấy còn tốn nhiều thời gian hơn cả tính nhẩm một trang giấy nữa.

Lâm Tiếu đang muốn cò kè mặc cả với mẹ, định hỏi mình có thể chỉ luyện một tờ rưỡi hay không thì tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên “Reng reng reng”.

Lữ Tú Anh nghe máy.

“A lô, cho hỏi đây có phải là người nhà của Lâm Tiểu không? Lâm Tiếu đã vượt qua vòng sơ tuyển của cuộc thi người mẫu nhí rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK