Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiếu cúi đầu đi ra cổng trường.

Lâm Dược Phi: “Ui, chú gà rù này từ đâu ra vậy?”

Tâm trạng của Lâm Dược Phi hôm nay rất tốt, đồng nghiệp đã giúp anh tìm được chỗ để thuê nhà.

Bây giờ cũng không có nhà ai là sung túc, nhà tìm được không phải cho khách lẻ thuê mà là thuê theo đơn vị. Căn nhà của đơn vị không hiểu sao bị bỏ trống nên cho thuê, những người trong văn phòng đã nhận tiền thuê chia nhau cả rồi.

Nếu để Lâm Dược Phi tự tìm thì đúng là khó mà tìm được. Anh tính cảm ơn thật tốt cho đồng nghiệp, để hai ngày nữa mời vị đồng nghiệp đó ăn cơm uống rượu. Sau đó vội vàng chạy đến tiệm sách, nói với ông chủ tiệm sách rằng vấn đề chỗ ở đã được giải quyết. Ngày mai anh sẽ đưa Thẩm Vân tới.

Giải quyết xong chuyện này cũng sắp đến giờ Lâm Tiếu tan học, Lâm Dược Phi gọi điện cho Lữ Tú Anh nói với bà hôm nay anh sẽ đón Lâm Tiếu về.

“Trần Đông Thanh có chuyện gì hả? Hay hôm nay xảy ra chuyện gì ở trường?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu nói: “Trần Đông Thanh không có chuyện gì, là em có chuyện.” Không đúng, phải nói là lớp 2/4 đều gặp chuyện cả.

Vẻ mặt Lâm Tiếu buồn rười rượi nói với anh trai: “Cô giáo Từ không cho chúng em đi tiệm tạp hóa mua đồ ăn vặt nữa.”

Lâm Dược Phi phì cười thành tiếng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tiếu, anh vội che miệng chỉnh lại biểu cảm của mình.

Đối với lớp 2 của em gái thì đúng là tin tức trời muốn sập luôn.

Thân là phụ huynh, Lâm Dược Phi rất thấu hiểu phương pháp của cô giáo Từ. Trong lớp có nhiều học sinh mua đồ ăn vặt ở tiệm tạp hóa ăn sau đó đau bụng, cô giáo Từ chắc chắn rất lo lắng vấn đề sức khỏe của học sinh.

Thật ra Lâm Dược Phi cũng không muốn Lâm Tiếu ăn đồ ăn vặt trong tiệm tạp hóa lắm, ăn nhiều làm lỡ bữa chính. Đồ ăn vặt lại không có dinh dưỡng gì nhiều. Đồ ăn mà tiệm tạp hóa trường bán cũng không hẳn là nhãn hiệu chính thống hay thực phẩm chính quy. Dù là nhãn hiệu chính thống thì đồ ăn vặt bây giờ cũng chứa rất nhiều đường hóa học và phẩm màu.

Chẳng qua anh cũng không cấm Lâm Tiếu mua đồ ăn vặt ở tiệm tạp hóa.

Anh có những lo lắng của người lớn, nhưng cũng muốn để em gái có những kỷ niệm tuổi thơ vui vẻ.

Hạnh phúc của trẻ con giản đơn như vậy nên Lâm Dược Phi thật sự không nỡ phá vỡ.

Bây giờ cô giáo Từ cấm đi tiệm tạp hóa thì Lâm Dược Phi cũng rất vui, anh cười nói: “Cô giáo Từ lo cho sức khỏe mấy đứa thôi.”

“Phải nghe lời cô giáo Từ nha.”

Lâm Tiếu kêu ca một tiếng, cô từ học sinh tiểu học hạnh phúc giờ lại trở thành học sinh tiểu học bất hạnh nhất.

Lâm Dược Phi thấy vẻ mặt của cô thì nhịn cười. Anh nghĩ lệnh cấm của cô giáo Từ không thể kéo dài lâu, qua một thời gian là bị bỏ qua liền. Nhưng Lâm Dược Phi chắc chắn sẽ không nói với Lâm Tiếu, anh mong rằng mấy ngày không ăn vặt em gái sẽ ăn cơm thật ngon.

“Anh báo cho em một tin tốt nha.” Lâm Dược Phi nói với em gái: “Chị Tiểu Vân sẽ tới nhà sách trước trường các em làm việc.”

Lâm Tiếu ngay lập tức bật dậy, vui vẻ nói: “Thật sao?”

“Vậy thì sau này, ngày nào em cũng có thể gặp chị Tiểu Vân rồi.”

Bỗng nhiên Lâm Tiếu nghĩ ra một cách tiêu tiền tiêu vặt, cô có thể dành dụm tiền tiêu vặt để mua sách.

Niềm hạnh phúc không chỉ biểu hiện qua lời nói, còn có thể thấy qua đôi mắt cong cong vui vẻ.

Ngày mai đi học cô muốn nói cách này cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nghe. Trước đây ba người các cô hay đổi đồ ăn vặt, sau này có thể đổi sách cho nhau.

Bỏ tiền mua một quyển nhưng ba người đều có thể đọc.

Nỗi lo lắng trong lòng đã bay sạch, trong lòng lại trở thành một bầu trời ngập nắng. Lâm Tiếu ngồi ghế sau xe đẹp nghêu ngao hát: “Vung mái chèo nhỏ đẩy thuyền đi xa.”

Lâm Dược Phi hỏi: “Hôm nay Trần Đông Thanh thế nào?”

Lâm Tiếu lắc đầu nói: “Em không biết ạ, hôm nay cậu ấy không đi học.”

Lâm Dược Phi nhíu mày: “Không đi học sao?”

Hôm qua lúc gọi điện hỏi, không phải bà của Trần Đông Thanh nói cậu ấy không nghiêm trọng lắm sao.

Anh nói với Lâm Tiếu: “Về nhà, em gọi điện cho Trần Đông Thanh nhé.” Chuyện này dù sao cũng liên quan đến nhà anh, Lâm Dược Phi không muốn quan hệ hai nhà bị tan vỡ.

Quan hệ giữa Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga không tệ, Lâm Dược Phi cũng mong mẹ có một người bạn như vậy.

Huống hồ gia đình Trần Đông Thanh đều là bác sĩ, vun đắp mối quan hệ tốt với bác sĩ là cần thiết.

Sau khi đi học về, thay dép xong việc đầu tiên Lâm Tiếu làm là gọi điện cho Trần Đông Thanh: “Trần Đông Thanh, cậu vẫn ổn chứ?”

Tiếng của Trần Đông Thanh vô cùng yếu ớt nói: “Tớ vẫn ổn.”

Lâm Tiếu: “Nhưng nghe giọng cậu không khỏe cho lắm.”

 

Trần Đông Thanh còn mạnh miệng nói: “Tớ vẫn khỏe, mai là có thể đi học liền.”

 

Lữ Tú Anh lấy điện thoại từ tay Lâm Tiếu, nói với Vương Nguyệt Nga mấy câu bày tỏ nỗi áy náy và quan tâm từ gia đình bà.

Sau khi cúp điện thoại Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Nếu thứ hai Trần Đông Thanh đi học lại thì không sao. Nhưng nếu thằng bé vẫn không đi học thì chúng ta qua thăm một chút.”

Lữ Tú Anh lo rằng Trần Đông Thanh bệnh rất nặng, nhưng Vương Nguyệt Nga không muốn bà áy náy nên mới nói không có gì nghiêm trọng.

Bệnh tình bây giờ của Trần Đông Thanh đúng là hơi nặng.

Nhưng không phải do đồ ăn vặt Lâm Tiếu mua, mà là do thuốc xổ mà ông nội kê cho cậu bé.

Ông nội khám rồi kê cho Trần Đông Thanh một thang thuốc bắc. Nói chỉ cần làm sạch đường ruột thì sẽ không sao nữa, cậu bé bịt mũi uống cạn bát thuốc đắng, hậu quả là Trần Đông Thanh bị mẫn cảm với một loại thuốc bắc nên làm sạch ruột thành tiêu chảy luôn.

Tiêu chảy gây ra mất nước.

Nguyên ngày hôm nay ở nhà đã truyền 3 chai nước lớn rồi.

Ngày mai vẫn phải truyền tiếp.

Xui xẻo nhất là ngày mai là thứ bảy, ngày kia là chủ nhật. Xin nghỉ bệnh ngày trong tuần thì thôi đi, đằng này lại bệnh vào hai ngày cuối tuần, thiệt quá mà.

Trong một ngày rưỡi nghỉ Trần Đông Thanh đều phải truyền dịch.

Mãi cho đến tối chủ nhật, cậu bé đã hoàn toàn khỏi bệnh.

Trần Đông Thanh muốn giả ốm xin nghỉ thêm một ngày, nhưng ông bà cậu bé liếc mắt là nhận ra liền nên Trần Đông Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn đi học.

Thứ hai, sau khi thấy Trần Đông Thanh trong lớp Lâm Tiếu hào hứng nói: “Cậu không sao rồi.”

Cô cúi đầu lại thấy da Trần Đông Thanh xanh tím một mảng, vết tím trên nền da trắng trông rất đáng sợ.

Lâm Tiếu hít một hơi khí lạnh, nói: “Làm sao thế này?”

Trần Đông Thanh: “Lệch ven thôi.”

Lâm Tiếu chưa bị chệch ven bao giờ, nhưng cô lộn xộn lúc truyền dịch mẹ và dì Đỗ từng lấy nó ra dọa nên cô hiểu đó là như nào. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy, hóa ra lệch ven đáng sợ như vậy, nhìn có vẻ rất đau.

Trần Đông Thanh đúng là thấy rất đau nhưng trước mặt Lâm Tiếu vẫn tỏ ra mạnh mẽ.

“Cậu biết gì không Trần Đông Thanh, cô giáo Từ cấm mọi người đi tiệm tạp hóa rồi đó.” Trần Đông Thanh xin nghỉ mấy ngày nay nên chưa biết tin tức rúng động này.

Trần Đông Thanh thở dài một cái, phản ứng thản nhiên với tin tức này.

Trước đây cậu không ăn đồ ăn vặt, sau lần đau bụng này thì càng không ăn.

Trần Đông Thanh lại cúi đầu nhìn cái bụng của cậu bé: “Cái bụng này sao mày lại vô dụng như vậy hả?”

Người khác ăn đồ ăn vặt không đau bụng, cậu bé ăn thì lại bị.

Sau khi Trần Đông Thanh đi học lại, giờ ăn trưa cô giáo Từ có đến nhà ăn một chuyến.

Lâm Tiếu nhanh mắt, thấy cô giáo Từ đầu tiên liền kêu: “Cô giáo Từ.”

Cô hào hứng, đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu thấy cô giáo Từ ở nhà ăn.

Cô giáo thấy Lâm Tiếu hào hứng, nở nụ cười hỏi cô: “Trần Đông Thanh đâu rồi?”

Lâm Tiếu quay đầu nhìn một vòng, sau khi thấy được Trần Đông Thanh liền chỉ cho cô giáo Từ: “Ở bên kia ạ.”

Cô giáo Từ bước nhanh về phía Trần Đông Thanh, dẫn cậu bé đến chỗ dì phụ trách nhà ăn nói: “Lớp tôi có một bạn học sinh đã làm mất phiếu cơm tháng này. Phía hậu cần lại không có dư phiếu cơm, sau này có thể phát cơm cho em ấy mà không cần phiếu được không?”

Dì phụ trách nhà cũng đồng ý dễ dàng nói: “Được thôi.”

Trần Đông Thanh ngơ ngẩn, thì ra chỉ cần đơn giản như vậy.

Vậy sao trước đây bụng cậu bé đói lâu như vậy cũng chỉ ăn toàn “tiệc bí” chứ.

Từ hôm nay trở đi, Trần Đông Thanh không cần phiếu cơm nữa chỉ cần đứng trước cửa sổ nhận cơm là được.

Nhưng mà sau vài ngày, Trần Đông Thanh phát hiện dì sau cửa sổ đã đổi thành người khác.

Cậu bé bỗng lo lắng, cô giáo Từ chỉ nói chuyện với dì cũ chứ cũng chưa nói với dì mới này. Dì này có khi nào sẽ không phát cơm cho cậu bé hay không?

Hàng dài cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến lượt của Trần Đông Thanh. Cậu bé bưng khay cơm inox không biết nên làm gì bây giờ, cứ đứng trước cửa sổ cố gắng sắp xếp lời nói của mình. Nhưng cậu lại cảm thấy mình nói với dì cũng không có tác dụng gì, cô giáo Từ nói với dì phụ trách nhà ăn mới có tác dụng được.

Lúc Trần Đông Thanh đang đứng rầu rĩ thì dì phía sau cửa đã kêu: “Sao lại đứng ngẩn ra đó? Mau đưa khay cơm qua đây.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK