Nhưng còn bây giờ, Lâm Dược Phi đã chẳng còn là chàng thanh niên làm mọi người phải ngơ ngẩn ngày từ cái nhìn đầu tiền nữa rồi. Trên khuôn mặt đen rám nắng phải quan sát kỹ lắm mới có thể nhìn ra được ngũ quan đẹp chuẩn của anh.
"Không phải con nói với mẹ là đang để ý cô gái nào à? Sao lại tự phơi mình thành ra nông nỗi này thế kia?" Ưu điểm duy nhất của Lâm Dược Phi chính là vẻ ngoài điển trai, hiện giờ đến ưu điểm này cũng mất tong, con gái nhà người ta ai còn để ý gì tới anh nữa chứ.
Tâm trạng của Lâm Dược Phi suy sụp ngay tức khắc, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ cách để có thể tìm ra được Thẩm Vân, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Lữ Tú Anh trông thấy phản ứng của con trai bà, chỉ trong giây lát trong lòng bà liền hiểu rõ. Hài, là con gái nhà người ta không thích con trai bà.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu, dặn cô mấy ngày nay đừng có tới ghẹo anh trai: "Cẩn thận kẻo anh trai chửi cho đấy."
Lâm Tiếu chẳng có chút nào là bất ngờ, có cô gái nào mà thèm thích anh trai cô chứ.
Mỗi ngày anh trai cô cũng đều chỉ sống tạm bợ lay lắt qua ngày. À, dạo này thì không còn vậy nữa; Trên người anh trai cô nồng nặc mùi rượu lẫn mùi thuốc lá. À, gần đây cũng đổi khác rồi. Lâm Tiếu chìa từng ngón tay ra để đếm những khuyết điểm của anh mình, đếm xuôi đếm ngược cô có cảm nhận gần đây anh trai cô dường như là thay đổi rất nhiều.
Ủa không, gần đây anh cô lại sinh thêm tật mới chứ, tật ngủ ngáy.
Đêm qua, cách một tấm vách mà Lâm Tiếu vẫn bị tiếng ngáy của anh trai đánh thức, cô dụi mắt tụt khỏi giường.
Lữ Tú Anh cũng thức giấc: "Tiếu Tiếu, sao vậy con?"
Lâm Tiếu chân nam đá chân chiêu đi về phía trước: "Con nghe thấy tiếng sấm, hình như trời sắp mưa to, con đi đóng cửa sổ lại."
Lữ Tú Anh bật cười thành tiếng, nhờ vậy Lâm Tiếu mới biết tiếng vang rung trời kia căn bản không phải là tiếng sấm mà là tiếng ngáy sát vách của anh trai cô.
Từ khi anh trai bắt đầu đi đá bóng vào ban ngày, mỗi đêm Lâm Tiếu đều sẽ bị tiếng ngáy của anh trai kéo mình ra khỏi giấc mộng.
Đã cách cả một cái vách rồi mà tiếng ồn còn to đến cỡ ấy, ai mà là vợ của anh trai, phải ngủ chung một phòng với anh ấy chắc chắn kiểu gì cũng bị tiếng ngáy này làm ồn đến không tài nào chợp mắt được.
Cho nên chắc chắn luôn, sau này anh trai cô sẽ ế.
Nếu thật sự có ai đó để ý đến anh trai nhà cô thì Lâm Tiếu cô mới ngoác mồm kinh ngạc.
Lữ Tú Anh không vui vì con trai phơi nắng đến đen sạm, còn Lâm Tiếu lại không hài lòng anh trai mình ngủ ngáy, nhưng có điều hai mẹ con bà lại hài lòng đó là sự thay đổi trên tổng thể của Lâm Dược Phi.
Uống rượu có hại cho sức khỏe, trước kia Lữ Tú Anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bà sợ Lâm Dược Phi say rượu sẽ gây chuyện, sở thích đá bóng mới này của anh vừa rèn luyện sức khỏe lại an toàn.
Lâm Tiếu thấy mẹ vui nên cô cũng vui lây.
Trước đây, hễ mỗi lần anh trai ra ngoài là mẹ lúc nào cũng mặt ủ mày ê. Còn giờ, mỗi lần anh trai ra ngoài mẹ đều vui vẻ phấn chấn.
Mẹ còn mua cho anh trai một chiếc bình đựng được nước bằng nhựa loại cực lớn, tối hôm trước sẽ đổ nước sôi ra để cho nguội, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đổ ngược lại vào trong bình nhựa cho anh trai mang theo ra ngoài, ngày nào anh trai cũng đều sẽ xách về lại một chiếc bình không.
"Tiểu Phi này, ngày kia con đừng đi đá bóng nữa. Ba mẹ con mình về quê thăm bà ngoại." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi sững người chốc lát: "Được ạ."
Lâm Tiếu kích động hơn anh trai cô nhiều: "Cuối cùng thì mẹ của con cũng có thời gian đi rồi."
Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu Lâm Tiếu đã xin mẹ dắt cô về quê thăm bà ngoại, nhưng mà mẹ vẫn cứ phải đi làm suốt. Cô thì cứ đợi hoài đợi mãi, mong chờ rồi lại chờ mong cuối cùng cũng mong được ngày ấy xuất hiện rồi.
Lâm Tiếu viết lại câu này vào nhật ký và lấy nó làm tựa đề bài nhật ký của mình "Nhật ký về thăm quê", cô còn đặc biệt dành riêng một bài nhật ký chỉ để viết về việc về thăm quê nữa.
Lâm Tiếu là một tay bà ngoại nuôi nấng đến lớn khôn, trước khi cô vào học tiểu học bà ngoại vẫn luôn sống ở nhà cô để giúp mẹ trông nom cô.
Xưởng kéo sợi bông có cả nhà trẻ và trường mầm non, nữ công nhân trước khi đi làm sẽ đưa con đến đó, chờ tới khi tan ca sẽ lại đón con về nhà.
Nhưng mà nhà trẻ và trường mầm non của nhà xưởng điều kiện quá kém, bọn trẻ không bị va đây đập đó đã là may.
Bát ăn cơm được rửa qua với xà phòng rửa chén rồi chỉ tráng qua với nước một lần coi đấy là đã sạch rồi, cốc uống nước chỉ được súc xơ qua dưới vòi nước rồi chất chồng chất đống lên nhau.
Lữ Tú Anh lại mắc bệnh sạch sẽ, sau khi nhìn thấy thì không chịu được.
Nhưng thực là bà cũng chẳng còn cách nào khác, bà đi làm nên không thể nào trông con được bởi vậy chỉ đành cắn răng mà đưa Lâm Tiếu đến học ở đấy.
Nhưng dù vậy sức đề kháng của Lâm Tiếu lúc bé lại cực kỳ yếu, chỉ cần đứa trẻ chơi chung bệnh thì chắc chắn Lâm Tiếu cũng sẽ bị lây bệnh của bạn.
Thân nhiệt của Lâm Tiếu lại còn đặc biệt dễ nóng, ngày nào cũng phải uống thật nhiều nước. Lữ Tú Anh còn cố tình gặp riêng cô giáo nhà trẻ nhờ cô cho Lâm Tiếu uống nhiều nước, thế nhưng cô giáo lại chớ hề đoái hoài gì đến chuyện này.
Lâm Tiếu cũng chỉ như bao bạn nhỏ khác, hàng ngày vào mỗi buổi sáng xếp hàng được uống một cốc nước, buổi chiều xếp hàng lại được uống thêm một cốc nước, chưa được mấy ngày cổ họng sưng tấy đau nhức, amidan nhiễm trùng.
Đến bệnh viện khu xưởng khám bệnh, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật cắt bỏ amidan, doạ Lữ Tú Anh sợ khiếp vía.
Bà một mực không chịu để con gái mình làm phẫu thuật cắt bỏ amidam, mà chỉ dựa vào việc truyền dịch để giúp con hạ sốt.
Một đứa bé mới chỉ tí tuổi đầu như Lâm Tiếu, mạch m.á.u trên tay còn quá nhỏ để lấy được ven nên việc truyền dịch phải ghim kim ngay trên trán.
Lữ Tú Anh không biết mình đã thầm rơi biết bao nhiêu là nước mắt.
Sau hai lần đổ bệnh của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nhận thấy thực sự không thể đưa con trẻ đến nhà trẻ kia học được nữa bèn xin nhờ tới sự giúp đỡ bà ngoại Lâm Tiếu - Lý Vân Châu, nhờ bà trông cháu hộ.
Lý Vân Châu chăm Lâm Tiếu từ nhỏ cho đến khi cô đến tuổi đi mẫu giáo, chỉ vừa mới về đến quê đã lập tức chạy ngược lên thành phố lại, bà trách Lữ Tú Anh: "Sao con không nói với mẹ sớm."
"Con xem nó bệnh thành thế này, mặt của Tiếu Tiếu hóp hẳn vô thế này luôn rồi."
Sau đó Lý Vân Châu lại ở nhà Lâm Tiếu thêm ba năm nữa, bà trông Tiếu Tiếu cho đến khi cô đi học tiểu học mới thực sự về lại quê nhà sinh sống. Bà không quen sống trên thành phố, sống ở nông thôn thoải mái tự do, trước sân nhà trồng được đủ loại rau cỏ, còn nuôi thêm được dăm ba con gà.
Lữ Tú Anh nhắc lại quá khứ, chợt làm Lâm Dược Phi nhớ tới một chuyện: "Mẹ này. Lúc Tiếu Tiếu còn bé, không phải nhà xưởng cũng chiếu cố đến mẹ ư? Để mẹ đến trường tiểu học quản hồ sơ ấy?" Lâm Dược Phi lên tiếng hỏi.
Lữ Tú Anh cũng mù mờ trả lời anh: "Đúng là có chuyện đấy, sao thế?"
Lúc ấy Lữ Tú Anh không chút do dự mà từ chối, trong xưởng đúng thật là chiếu cố bà, nếu bà chuyển từ công việc là công nhân kéo sợi bông sang quản lý hồ sơ trường tiểu học, vấn đề nuôi dạy con cái sẽ được giải quyết.
Tuy công việc quản lý hồ sơ tự do, thời gian linh hoạt giúp Lữ Tú Anh vừa có thể vừa đi làm vừa chăm sóc hai con ở nhà.
Nhưng mà công việc quản lý hồ sơ tiền lương lại thấp.
Tiền lương thấp xuống một khoản lớn, dù rẳng miễn cưỡng thì vẫn có thể nuôi nổi hai đứa nhỏ nhưng chắc chắn là ăn không nỡ ăn cũng không nỡ mặc, mà Lữ Tú Anh lại chẳng nỡ nhìn con cái mình phải chịu khổ, bà thà rằng mình vất vả hơn một chút còn hơn.
Vả lại, công nhân kéo sợi bông là một công việc rất ổn định, còn quản lý hồ sơ tiểu học Lữ Tú Anh lại cảm thấy bấp bênh.
Nói đến nghề giáo, Lữ Tú Anh chỉ dám tôn kính chứ không chạm vào. Cha bà cũng là giáo viên, chưa được sống cuộc sống tốt đẹp. Từ khi còn nhỏ Lữ Tú Anh đã nghe mẹ bà lải nhải bên tai sớm tối: "Làm gì thì làm, đừng làm giáo viên."
Dù quản lý hồ sơ ở trường tiểu học không được coi là giáo viên nhưng sâu trong lòng Lữ Tú Anh vẫn thấp thoáng ẩn dấu sự e ngại. Vẫn là giai cấp công nhân vinh quang nhất, làm công nhân dù sao vẫn không sai.
Đủ thứ nguyên nhân chất chồng lên nhau, từ việc chồng mất rồi Lâm Tiếu chào đời, mãi cho đến trước khi Lâm Tiếu vào tiểu học, lãnh đạo của nhà xưởng cứ liên tục mời gọi Lữ Tú Anh đến quản hồ sơ nhưng Lữ Tú Anh đều từ chối hết thảy.
Lúc này Lâm Dược Phi đột nhiên lại lôi chuyện này ra nói lại, Lữ Tú Anh đầy ngờ vực, không hiểu sao bỗng dưng con trai nhắc chuyện này để làm gì.
Lâm Dược Phi đáp lại Lữ Tú Anh: "Mẹ, giờ mẹ còn có thể đến trường tiểu học để giữ chỗ được không thế? Mẹ cứ nói với lãnh đạo là điều mẹ đến đó đi."
Lữ Tú Anh lấy làm kinh hãi: "Tại sao?"
Lâm Dược Phi khẽ thở dài, kiếp trước Lữ Tú Anh cực kỳ hối hận vì mình không đi làm quản lý hồ sơ. Một người khác trong xưởng muốn được làm công việc nhàn hạ nên đến trường tiểu học xin làm quản lý hồ sơ.
Sau này nhà máy kéo sợi bông phá sản, nhưng trường mầm non, tiểu học, trung học của nhà xưởng vẫn giữ nguyên, tất cả con em trong trường đều quy về thuộc quản lý của thành phố. Về sau giáo viên trong trường cũng được cấp biên chế của giáo viên, đến giáo viên quản lý hồ sơ cũng được liệt kê luôn vào biên chế, tất cả ai cũng đều thuộc về biên chế giáo viên.