Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lữ Tú Anh nhíu mày, bà không thích công việc của Lâm Dược Phi chút nào. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tính giờ làm việc thì còn dài hơn ở xưởng nữa.

Lại còn phải uống rượu xã giao, Lâm Dược Phi nói làm ca ba trong xưởng là không tốt cho cơ thể, vậy uống rượu thì không hại cho cơ thể sao.

Nhưng con trai cũng đã lớn, bà cũng không quản được nhiều nữa. Lữ Tú Anh cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng Tiều Phi bây giờ vẫn tốt hơn lúc mù quáng trước kia.

Lâm Tiếu không tin, cô có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ. Nếu anh trai ở bên ngoài làm việc thì tại sao mẹ còn phải lo lắng.

Nhưng Lâm Tiếu cũng không hỏi thêm nữa, giống như lúc trước mẹ luôn giấu cô lén khóc một mình, cô biết mẹ không muốn cho cô biết, nên cũng giờ vờ không biết.

Trong hai tuần liên tiếp, người đón cô tan học đều là mẹ. Không thấy anh trai đến lần nào.

Lúc Lữ Tú Anh làm ca chiều, 4 giờ bắt đầu mà Lâm Tiếu lại tan học lúc 3 giờ 30. Cũng chỉ có nữa giờ ở giữa.

“Tan học thì lập tức thu dọn sách vở rồi chạy ra ngay, con biết chưa?” Lữ Tú Anh dặn dò.

Lâm Tiếu gật đầu.

Trong tuần này, cứ khi cô giáo Từ nói tan học thì Lâm Tiếu là người đầu tiên phóng ra khỏi lớp, còn nhanh hơn đám bạn nam trong lớp.

Ở cổng trường, Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu trên con xe đạp, lái nhanh tới xưởng. Bà đạp xe như bay, tới cổng phân xưởng thì nói Lâm Tiếu tự đi bộ từ cổng xưởng về nhà.

Suốt một tuần như thế lúc nào Lữ Tú Anh cũng sát giờ vào làm ở xưởng, nhưng đến khi làm ca ngày thì buổi chiều bà không thể đón Lâm Tiếu tan học được.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Cuối tuần con đón Tiếu Tiếu được không?”

Lâm Dược Phi nói: “Được ạ, để con đón.”

Thời gian làm việc của Lâm Dược Phi rất linh hoạt, chỉ cần hoàn thành tốt công việc thì không ai quản lúc tới giờ về của anh. Vì vậy buổi chiều anh từ công ty chạy về một chuyến, đón Lâm Tiếu về rồi trở về công ty.

Lâm Tiếu ngồi trên xe đạp luyên thuyên một lúc lâu anh trai mới ậm ừ đáp lại cô.

Lâm Tiếu im lặng, anh trai không hề nghiêm túc nghe cô nói nên cô không nói chuyện với anh nữa.

Tan học hôm thứ năm, Lâm Tiếu đi ra cổng trường. Ánh mắt cẩn thận tìm một vòng, không thấy anh trai mà cũng không thấy mẹ.

Mẹ phải làm ca ngày, tuần này chắc anh trai sẽ đến đón cô. Anh trai đến muộn sao?

Lâm Tiếu đứng ở cổng trường chờ rồi lại chờ.

Mãi đến khi học sinh ra về hết, các phụ huynh cũng đã đón con rồi mà anh trai vẫn chưa đến đón cô.

Lâm Tiếu kiễng chân nhìn về đường anh trai đi, nhưng nhìn đến lúc mắt mỏi nhức rồi vẫn không thấy anh trai đâu.

Cặp sách trên vai hình như càng lúc càng nặng, khiến hai vai cô ê ẩm.

Cổng trường hàng ngày đi học đối với Lâm Tiếu thật lạ lùng, không có sao đỏ trực cổng cũng không có phụ huynh học sinh náo nức, chỉ còn cổng trưởng vắng tanh.

Lâm Tiếu một mình đứng trên mặt bê tông, càng ngày càng thấy sợ hãi.

Lâm Tiếu nhớ anh trai từng dặn cô, nếu tan học mà không thấy anh hay mẹ thì tuyệt đối không được đi theo người khác, người quen cũng không được, phải quay về trường, ở phòng bảo vệ chờ người lớn.

Lâm Tiếu ba chân bốn cẳng chạy đến phòng bảo vệ, cô chạy rất nhanh, gõ cửa đùng đùng.

Ông chú trong phòng bảo vệ giật cả mình hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Tiếu thở hổn hển nói: “Anh trai cháu chưa tới đón. Anh từng nói nếu như anh ấy đến muộn, cháu có thể chờ ở phòng bảo vệ.”

Hai người trực ở phòng bảo vệ cười, mở cửa để Lâm Tiếu vào: “Vậy thì cháu vào đây đợi một lát đi.”

Năm phút, rồi mười phút. Lâm Tiếu lo lắng ngóng nhìn phía ngoài nhưng vẫn không thấy anh trai đâu cả.

“Cháu học lớp nào?” Ông chú ở phòng bảo vệ hỏi Lâm Tiếu.

“Lớp 2A4 ạ.” Lâm Tiếu trả lời.

“Để chú gọi điện cho chủ nhiệm lớp cháu.” Ông chú bảo vệ nhấc ống nghe lên, Lâm Tiếu lo lắng, sao lại phải gọi cho cô giáo Từ chứ.

Ông ấy quay số, bấm máy gọi: “Alo, cô chủ nhiệm lớp 2A4 phải không? Ở đây có một bạn học nữ lớp cô không có phụ huynh tới đón.”

Đột nhiên ông chú quay đầu hỏi Lâm Tiếu: “Cháu tên gì?”

“Lâm Tiếu ạ.”

Ông chú lại quay lại nói với điện thoại: “Là Lâm Tiếu.”

Một lát sau, cô giáo Từ chạy đến phòng bảo vệ: “Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu thấy cô giáo Từ, sống mũi cay cay, nước mắt liền chảy xuống: “Cô giáo Từ.”

Cô giáo Từ cầm tay Lâm Tiếu nói: “Đi nào, quay lại văn phòng với cô đã.”

“Lâm Tiếu, hôm nay em làm rất tốt, không chạy lung tung, còn chạy tới phòng trực nhờ ông chú bảo vệ gọi điện cho cô nữa.”

Lâm Tiếu sụt sịt: “Không phải em nhờ, mà là chú bảo vệ tự gọi ạ.”

Cô giáo Từ nói: “Ừm, nếu sau này gặp phải tình huống như này nữa thì đến phòng bảo vệ gọi cô sớm một chút, hoặc cũng có thể đến thẳng văn phòng tìm cô luôn.”

Đã tan học được một tiếng rồi, Lâm Tiếu đã đợi ở cổng trường cả tiếng đồng hồ. Cô giáo Từ nghĩ chắc chắn Lâm Tiếu rất sợ.

Tay cô giáo Từ rất mềm, giọng nói lại dịu dàng, trên người cô có mùi thơm thoang thoảng. Không biết sao sống mũi Lâm Tiếu lại cay cay.

Cô giáo Từ đẩy cửa văn phòng, kéo Lâm Tiếu vào trong.

Bỗng nhiên Lâm Tiếu nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Lâm Tiếu.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu: “Trần Đông Thanh.”

 

“Tại sao cậu lại ở đây?” Hai người đồng thanh hỏi.

Trần Đông Thanh trả lời trước: “Hôm nay người lớn đều bận việc, không ai tới đón tớ. Tớ ở trong phòng làm việc của cô giáo Từ chờ người tới đón.”

Giọng điệu Trần Đông Thanh không để ý mấy, bình thường cậu bé thường ở trong văn phòng cô giáo vừa làm bài tập vừa đợi người lớn trong nhà tới đón, sớm đã quen rồi.

Lâm Tiếu kinh ngạc há hốc mồm: “Cậu cũng không có ai đón hết.”

Trần Đông Thanh gật đầu: “Cậu cũng không có ai đón hả?”

Đột nhiên Trần Đông Thanh tỉ mỉ nhận ra Lâm Tiếu khác với ngày thường.

“Lâm Tiếu, sao mũi cậu lại hồng hồng thế?”

“Lâm Tiếu, không phải vì không ai tới đón mà cậu khóc nhè đó chứ.”

 

Trong mắt Lâm Tiếu bỗng ánh lên vẻ bối rối, cô không muốn thừa nhận nhưng trẻ ngoan không thể nói láo.

“Vì sao cậu lại cảm thấy không có ai đón thì sẽ khóc nhè?”

Đột nhiên trong đầu Lâm Tiếu lóe lên tia sáng: “Có phải trước kia cậu bởi vì không có ai đến đón nên đã khóc nhè đúng không?"

Lâm Tiếu vừa cất lời, người bối rối biến thành Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Trần Đông Thanh nhanh chóng đỏ lên, giống như con tôm bị ném vào nồi nước sôi. Sau đó màu đỏ từ khuôn mặt lan ra bên ngoài, tiếp theo đó đến cả cổ của cậu bé và lỗ tai của cậu bé toàn bộ đều đỏ lên.

Bởi vì làn da quá trắng nên trông gương mặt đỏ rực vô cùng bắt mắt.

Không cần Trần Đông Thanh trả lời, Lâm Tiếu đã biết đáp án, cô gật gật đầu: “À.”

Trần Đông Thanh gấp gáp đến độ cà lăm: “Tớ, tớ, tớ, tớ mới không khóc nhè.” Nếu Trần Đông Thanh không muốn thừa nhận, Lâm Tiếu cũng rất chu đáo mà phụ họa với cậu bé: “Ừm, tớ biết rồi.”

Nhưng mà giọng điệu phụ họa của Lâm Tiếu hiển nhiên không thể khiến Trần Đông Thanh cảm nhận được sự chân thành: “Cậu không tin.”

Cô giáo Từ ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bé, không nhịn nổi mà cười ra tiếng: “Được rồi, được rồi, Trần Đông Thanh, em tiếp tục làm bài tập đi. Lâm Tiếu, hôm nay phụ huynh của em có nói sẽ đến đón em muộn một chút không?”

Lâm Tiếu lắc đầu, anh trai chưa từng nói gì với cô cả.

Cô giáo Từ hỏi Lâm Tiếu: “Nhà em có điện thoại không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không có.”

“Vậy em có thuộc số điện thoại đơn vị của phụ huynh không?”

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhíu lại.

Cô giáo Từ vội vàng nói: “Không sao không sao, lúc nhập học đều đã từng điền mẫu liên hệ gia đình, trên đó chắc chắn có viết, để cô tìm ra là sẽ biết thôi."

Giọng của cô giáo Từ rất nhẹ nhàng, Lâm Tiếu thở dài một hơi, hóa ra biết hay không biết cũng không quan trọng.

Cô giáo Từ tìm kiếm mẫu liên hệ gia đình từ trong đống hồ sơ chồng chất.

Trần Đông Thanh làm xong hai đề thì dừng lại, vụng trộm nhìn Lâm Tiếu. Hôm nay hẳn là lần đầu tiên phụ huynh của Lâm Tiếu đến đón trễ nhỉ, thế mà cô thật sự không hề khóc.

Mặc dù hiện tại Trần Đông Thanh đã rất quen thuộc đối với chuyện phụ huynh đến đón muộn, tự mình làm bài tập trong văn phòng giáo viên chờ đợi, nhưng cậu bé vẫn còn nhớ đến khi vừa khai giảng năm lớp một, nhìn thấy những bạn nhỏ khác trong lớp đều đã được phụ huynh đến đón mà chỉ có mình lẻ loi trơ trọi chờ đợi, mấu chốt nhất là không biết còn phải đợi bao lâu.

Mặc dù cậu bé là nam tử hán, nhưng cũng lén khóc nhè mấy lần.

Thế mà Lâm Tiếu lại không khóc, là bởi vì mình lúc trước chỉ mới lớp một, còn Lâm Tiếu hiện tại đã là lớp hai hay sao.

Hay là bởi vì Lâm Tiếu đã gia nhập đội thiếu niên Tiền Phong, đã mang khăn quàng đỏ.

Trần Đông Thanh dùng đuôi bút chì chọc chọc cánh tay Lâm Tiếu: “Này, cậu đoán xem hôm nay người nhà cậu đến đón cậu trước, hay là người nhà tớ đến đón trước.”

Lâm Tiếu lắc đầu, từ chối tham gia vào cái trò chơi ngây thơ này.

Đại khái là bởi vì cô không có lòng tin đối với anh trai mình.

Anh trai đã từng lừa cô rất nhiều lần, còn lừa mẹ nhiều lần hơn, chỉ có thể nói là đồ chó con không biết giữ lời.

Mặc dù Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi, nhưng cô có trí nhớ tốt.

Một đoạn thời gian trước anh trai quả thực có tiến bộ, nhưng gần đây lại đi lùi. Anh trai luôn luôn đến đêm khuya mới về nhà, khắp người toàn mùi rượu và thuốc lá, trên đường đưa đón mình đi học, lời mà Lâm Tiếu nói anh trai đều không nghiêm túc lắng nghe.

Những việc này, Lâm Tiếu đều ghi hết vào sổ nhật ký thật sự của mình, cái mà không cần đưa cho thầy cô xem ấy, dùng quyển vở da mà anh trai tặng cô.

Nhưng Lâm Tiếu sẽ không bởi vì vở được anh trai tặng mà không viết xấu về anh trai.

Lời bình phẩm về anh trai mà Lâm Tiếu viết ở trong quyển nhật ký là một câu thành ngữ mà cô giáo Từ đã viết ở trên bảng đen, chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất lùi.

“Tút tút tút.” Cô giáo Từ tìm được mẫu liên hệ gia đình của Lâm Tiếu, phía trên viết hai thành viên gia đình là mẹ và anh trai, chỉ là cột điện thoại đơn vị anh trai trống không, chỉ thấy viết số điện thoại đơn vị của mẹ, cô giáo Từ gọi điện thoại dựa theo dãy số phía trên.

“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là xưởng dệt bông không, tôi muốn tìm Lữ Tú Anh.” Cô giáo Từ hỏi.

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút: “Tìm Lữ Tú Anh ở ca nào vậy?”

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia, vội vàng nói: “Ca Giáp.”

“Ca Giáp.” Cô giáo Từ lặp lại qua điện thoại.

“À, ca Giáp, nếu thế thì chưa có tan ca đâu. Cô chờ một chút, tôi kiếm người đến xưởng gọi cô ấy. Tiểu Lưu, Tiểu Lưu cậu đi gọi Lữ Tú Anh đến đây.”

“Đúng rồi, có chuyện gì vậy?” Người tiếp điện thoại hỏi.

Cô giáo Từ: “Con của cô ấy không có ai đón, đang còn ở trong trường học đợi cô ấy đây.”

Người bên kia điện thoại rất kinh ngạc: “Cái gì mà con không có ai đón về, còn cần phải đón sao?” Không phải đều là tự mình chạy về nhà sao.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK