Mục lục
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người lại nhìn Lâm Dược Phi liền cảm thấy rằng người con trai này của Lữ Tú Anh rất có năng lực.

Mọi người trong khu ngẫm lại và họ phát hiện ra rằng hình như nửa năm nay Lâm Dược Phi khác xưa rất nhiều. Phòng bida và phòng video trong khu vực nhà xưởng không còn thấy bóng dáng của Lâm Dược Phi, hàng ngày ngoại trừ đi làm thì đều là về nhà, còn thường xuyên trông thấy anh đưa đón em.

Chỉ cần so sánh như vậy, những người hàng xóm đã thấy anh ngoan hơn con trai của họ nhiều.

Những người thanh niên trong nhà xưởng dành cả ngày trong phòng bida và phòng video giống như Lâm Dược Phi trước đây không nhiều, nhưng không tới những chỗ đó dù chỉ một lần như Lâm Dược Phi bây giờ cũng chẳng có mấy ai. Sau giờ làm việc, chơi đôi ván bida, xem phim võ thuật là cách giải trí tiện lợi nhất.

Ấn tượng của những người hàng xóm về Lâm Dược Phi thay đổi nhanh chóng và họ cảm thấy rằng anh đã hiểu chuyện hơn sau khi đi làm.

Tất nhiên, vẫn có nhiều người cho rằng việc Lâm Dược Phi từ bỏ cơ hội làm việc trong nhà xưởng là đáng tiếc, sau này nhất định anh ấy sẽ hối hận.

Còn có người ác ý suy đoán anh: “Làm việc gì mà kiếm nhiều tiền như thế được, tôi đoán chắc chắn là Tiểu Phi đang gia nhập băng đảng đua xe tốc độ cao đường phố.”

Cụm từ băng đảng đua xe này ai cũng quen thuộc, cho dù chưa tận mắt trông thấy thì chắc chắn cũng từng nghe nói về băng đảng này, người thân của họ hàng hoặc bạn bè bị băng đảng đua xe tốc độ cao cướp.

Chiếc xe máy ầm ầm lao vút qua, người ta còn chưa kịp phản ứng thì chiếc túi xách trên người, sợi dây chuyền vàng trên cổ, đôi khuyên tai bằng vàng trên tai đã bị băng đảng đua xe tốc độ cao cướp lấy.

Nếu bị băng đảng đua xe tốc độ cướp khi đang đi xe đạp, chắc chắn là sẽ bị kéo lê trên đất, xe sẽ đổ mạnh xuống đất.

Tồi tệ nhất là bị cướp khuyên tai, bất ngờ bị giật ra khỏi tai, m.á.u chảy không ngừng. Rất ít người dám đeo dây chuyền vàng và khuyên tai ra ngoài, họ chỉ hay đeo khi ở trong khu nhà.

Ngoài ra còn có những chiếc khuyên tai bằng vàng được quấn chặt bằng len mịn, và hai chiếc “hoa tai len” được đeo trên tai chính là để đảm bảo an toàn.

Ngày nay người ta ghét cay ghét đắng những chiếc xe chạy như bay, nói rằng Lâm Dược Phi là băng đảng đua xe tốc độ cao đường phố là rất ác ý.

Đương nhiên, những lời này không lọt vào tai Lâm Tiếu, Lâm Khiếu cũng không biết gì cả.

Cô dắt Tiểu Hoàng chạy quanh khu nhà hai vòng, Tiểu Hoàng mệt đến mức lè cả lưỡi ra để thở mới chịu về nhà.

Trán của Lâm Tiếu đổ một chút mồ hôi, tóc mái dính lên trên hơi ngưa ngứa, trên đường về nhà cô không ngừng thổi tóc mái.

Lâm Dược Phi nghe thấy tiếng bước chân của em gái liền mở cửa, nhìn thấy trước mặt một người và một chú chó nhỏ cùng thở không ra hơi, đến tần suất cũng như nhau.

Lâm Dược Phi cười lớn: “Ha ha ha ha.”

Lâm Tiếu nhìn anh trai một cách khinh bỉ, anh lại lên cơn rồi.

“Sáng nay muốn đi đâu chơi?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu mừng rỡ đáp: “Còn được đi chơi á?”

Lữ Tú Anh cau mày: “Con bé còn chưa làm xong bài đâu.”

Lâm Dược Phi hỏi em gái: “Trong nửa ngày em có làm được hết bài tập không?”

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Được.”

Lâm Dược Phi nói: “Vậy thì chiều làm bài tập, sáng đi chơi.”

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu nói: “Một buổi chiều là có thể viết xong sao? Buổi tối mẹ không có thời gian kèm con làm bài đâu đấy, hôm nay ăn xong bữa tối mẹ sẽ tắm cho Tiểu Hoàng trước, sau đó đưa con tới nhà tắm tắm rửa, gội đầu. Con đường có mà như bữa trước, làm nhiều bài tập đến nỗi tay tay run không cầm nổi đũa đấy.”

Khi mẹ nhắc lại những việc đáng xấu hổ trước kia, Lâm Tiếu liền đỏ mặt.

Anh trai lại còn cố tình đứng bên cạnh hỏi: “Này, bài tập hè mà em nộp rốt cuộc cô giáo đã kiểm tra chưa?”

Lâm Tiếu kiên quyết trả lời: “Học sinh nào không nộp bài ôn tập hè đều đã bị ghi tên vào sổ đầu bài.”

Sau đó thì không còn sau đó nữa rồi, bài tập mà Lâm Tiếu nộp cô giáo cũng không phát lại. Lâm Tiếu cũng nghi ngờ là cô giáo không kiểm tra nhưng chắc chắn cô sẽ không thừa nhận lời anh trai nói là đúng. Lâm Dược Phi nhìn thấu suy nghĩ của em gái: “Em cứ cứng mồm cứng miệng đi.”

 

Mặc dù Lâm Tiếu nói rằng mình có thể làm hết bài tập trong buổi chiều, Lữ Tú Anh cũng đồng ý cho cô ra ngoài chơi vào buổi sáng: “Các con cứ nghĩ xem muốn đi đâu trước, đợi mẹ quét qua cái nhà.”

Từ khi trong nhà nuôi thêm Tiểu Hoàng, một ngày Lữ Tú Anh phải quét nhà hai lần, sáng một lần, tối một lần.

Lâm Dược Phi bình thường không ở nhà, bây giờ rảnh rỗi, anh giành lấy chiếc chổi trong tay Lữ Tú Anh, động tác quét nhà gọn gàng, dứt khoát.

Lâm Dược Phi quét xong phòng nhỏ lại cầm theo chổi vào phòng lớn, Lữ Tú Anh vội vàng đi theo, nhẹ nhàng nói với Lâm Dược Phi: “Quét gầm giường kỹ một chút, Tiếu Tiếu ném cái răng rụng ở đấy, hôm qua mẹ quét mà không tìm thấy.”

Lữ Tú Anh không chịu được cái răng rụng cứ ở mãi dưới gầm giường.

Hôm qua Lâm Tiếu đón sinh nhật, Lữ Tú Anh bận nhiều việc, chỉ quét qua một lần, còn quét vội quét vàng, không được kỹ lắm.

Cho nên hôm nay Lâm Dược Phi quét dưới gầm giường một lượt rất kỹ, còn nằm sấp xuống đất nhìn vào trong gầm giường kiểm tra, vẫn không tìm thấy chiếc răng vứt xuống đó ngày hôm kia.

“Không ở dưới gầm giường.” Lâm Dược Phi khẳng định nói.

Lữ Tú Anh: “Không thể thế được.” Hôm kia rõ ràng là vứt dưới gầm giường mà, sao lại không thấy nữa.

Lữ Tú Anh tìm chiếc răng đó khắp các nơi trong phòng, cuối cùng tìm thấy trong ổ của Tiểu Hoàng.

Giường trong nhà là loại giường chân cao, gầm giường quả thực là khu vực không có chướng ngại vật đối với Tiểu Hoàng, nó rất thích nằm ngủ dưới gầm giường. Không biết nó tha cái răng rụng của Tiếu Tiếu từ dưới gầm giường về ổ của mình từ bao giờ và giấu đi cứ như đứa trẻ.

Lữ Tú Anh sợ là Tiểu Hoàng không cẩn thận nuốt vào trong bụng liền lén vứt chiếc răng rụng của Tiếu Tiếu đi.

“Tiểu Hoàng phát hiện ra liệu có làm loạn lên không?” Lữ Tú Anh lo lắng hỏi Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi trả lời: “Làm sao con biết được con ch.ó nó nghĩ gì, làm loạn thì cứ làm loạn.” Một con ch.ó thì có thể làm loạn thế nào được, Lâm Dược Phi không cho là như thế: “Làm loạn thì nấu cho nó miếng gan gà.”

“Anh, anh vẫn chưa quét nhà xong à?” Anh trai quét nhà, Lâm Tiếu phải ngồi trên ghế sofa, không được thò chân xuống đất.

Lâm Dược Phi: “Xong ngay đây.”

“Em đã nghĩ ra được chỗ nào để đi chưa?” Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu: “Em nghĩ xong rồi, em muốn đi hái rau dại.”

Lâm Dược Phi hả một tiếng, không ngờ là em gái lại trả lời thế này.

Lữ Tú Anh cũng rất bất ngờ, không ngờ là Lâm Tiếu vẫn còn nhớ đến việc hái rau rừng. Năm xưa Lữ Tú Anh năm nào cũng đi hái rau dại, Lâm Tiếu lớn hơn một chút là đưa cô đi cùng, một phần là vì muốn ăn cho lạ miệng, phần nữa cũng là vì muốn tiết kiệm tiền.

Rau mùa xuân không rẻ, sau cả một mùa đông ăn rau cải thảo, rau dại là loại rau mọc sớm nhất.

Hàng ngày Lữ Tú Anh đều hỏi thăm một lượt xem xung quanh có chỗ nào rau dại mọc tốt liền đạp xe đưa Lâm Tiếu đi hái chúng ở những bãi đất hoang ngoại thành.

Hái về còn tươi ăn mấy bữa, số còn lại rửa sạch phơi khô để bảo quản được lâu hơn, sau đó có thể dùng để làm nhân gói sủi cảo.

Năm xưa khi Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi hái rau dại, trong lòng đều rất suy tư, thấy con nhà khác ở nhà xem tivi, Tiếu Tiếu lại đi theo bà hái rau dại ở ngoại thành; con nhà khác ăn rau cải thìa, rau chân vịt, rau hẹn mua ở siêu thị về, Tiếu Tiếu về nhà ăn rau dại với bà.

Không ngờ là Lâm Tiếu lại thích đi hái rau dại thật.

Lữ Tú Anh tâm trạng hỗn loạn, cảm thấy hoá ra trước kia mình nghĩ nhiều quá rồi.

“Con thật sự muốn đi hái rau dại à?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng, nhà bạn con đều ăn rau tề thái rồi, sao nhà mình đến hôm nay vẫn chưa được ăn ạ?”

Lữ Tú Anh nghe thấy bạn của Lâm Tiếu đều có, chỉ cô bé chưa có thì tính hiếu thắng lại nổi lên liền đứng bật dậy: “Con chờ đấy, mẹ đi hỏi xem rau dại ở gần đây chỗ nào mọc tốt, đảm bảo sẽ hái cho con một bó to.”

Lữ Tú Anh sang hàng xóm hỏi một lượt, rất nhanh đã hỏi được chỗ, hàng xóm nói với Lữ Tú Anh: “Cô muốn đi hái rau dại à, vậy thì mau đi đi, tôi vừa đi hôm kia, vừa kịp, chỉ cần chậm hai ngày thôi là rau già mất rồi.”

Gió xuân thổi một ngày, rau dại già theo một ngày.

Lữ Tú Anh cám ơn hàng xóm: “Hôm nay tôi đi luôn.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK