Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108:

Một mình nàng không làm được, vậy thì cả Ma tộc cùng nhau, xem Phù Quang phản ứng nhanh chậm thế nào.

Vũ Phù Quang không làm Trình Tuyết Ý thất vọng, ngay sau khi nàng phát ra tín hiệu, toàn bộ Phệ Tâm Cốc bắt đầu rung chuyển, phong tuyết bùng phát từ trong ra ngoài. Trình Tuyết Ý nắm lấy cơ hội, đâm Vô Niệm Tiền Trần vào ngay trung tâm phong ấn của Phệ Tâm Cốc. Trong nháy mắt, tiếng gầm rú và ma khí cùng với vết nứt bùng phát ra, Trình Tuyết Ý nhìn chằm chằm, thấy một tên giết một tên.

Cái gì cũng dám chui ra? Cho chúng ra ngoài để tàn sát sinh linh sao?

Nàng đến đây để cứu người nhà chứ không phải muốn thả những thứ này ra ngoài gây họa cho chúng sinh.

Nàng muốn một thái bình thịnh thế tự do tự tại, chứ không phải luyện ngục nhân gian.

Các đệ tử canh giữ bị nàng đánh trọng thương vẫn luôn cho rằng nàng đến đây để phá hoại, nên khi thấy nàng giống một chiến thần hễ bắt được Ma tộc chui ra liền giết không tha, bọn họ đều ngây người.

Những kẻ vốn định liều chết phản kháng cũng bắt đầu do dự.

Trình Tuyết Ý chém giết một hồi bỗng có dự cảm chẳng lành, tại sao Phù Quang vẫn chưa ra ngoài?

Phong ấn Phệ Tâm Cốc bị phá vỡ trực tiếp từ bên trong là gần như không thể, nhưng nếu có người đâm thủng phong ấn từ bên ngoài thì lại khác, vẫn có một chút cơ hội. Tu vi của nàng cao, lại có Vô Niệm Tiền Trần trong tay, đã làm được như trong tưởng tượng, đáng tiếc vẫn chưa thấy người mình muốn tìm.

Kỳ lạ thật, chẳng lẽ người đáp lại nàng lúc trước không phải Phù Quang?

Khi đang do dự có nên vào trong xem xét hay không, bỗng nàng cảm nhận được ma khí cường đại phá vỡ khe nứt, khiến khe nứt càng lúc càng lớn.

Trình Tuyết Ý bình tĩnh nhìn lại, thấy một người mặc huyền y bạc văn, đeo mặt nạ ác quỷ, tóc tai rối bời, trên cổ tay quấn một sợi roi huyết hồng, phía sau là vô số Ma tộc.

Thiên Ma.

Là hắn.

Khó trách Phù Quang vẫn chưa ra ngoài, Trình Tuyết Ý nheo mắt, không ngờ dưa mình vất vả trồng lại bị người khác hái mất.

Nàng li.ếm môi, trước khi tiểu Thiên Ma dẫn người ra ngoài, nàng lấy ra viên Hoả Linh Long đan trực tiếp đưa cho Vô Niệm Tiền Trần.

Trong nháy mắt, kiếm ý cuồn cuộn tuôn ra, giữa mày Trình Tuyết Ý xuất hiện kiếm ấn màu bạc, một con quái vật nửa người nửa ma thế mà lại có thể tu luyện ra nhân kiếm hợp nhất, ai thấy mà không kinh ngạc?

Ít nhất các đệ tử tu chân canh giữ Phệ Tâm Cốc đều ngây người.

"Vũ Phù Quang đâu?" Trình Tuyết Ý cho tiểu Thiên Ma một chút thời gian: “Ngươi đã làm gì hắn?"

Tiểu Thiên Ma phát hiện ra nàng, nhưng rõ ràng không coi nàng ra gì, chỉ huy đám Ma tộc nhanh chóng rời đi.

Không coi nàng ra gì, tốt lắm, lần trước kẻ nào làm vậy thì cỏ trên mộ đã cao mấy mét rồi.

Trình Tuyết Ý cầm kiếm xông lên, không một Ma tộc nào có thể vượt qua phòng tuyến, tất cả đều chết dưới kiếm nàng.

"Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm gì đệ đệ ta?"

Nàng gằn từng chữ, vẻ mặt lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại.

Tiểu Thiên Ma lặng lẽ nhìn nàng, dùng giọng nói khàn khàn nói: "Trình Tuyết Ý, chúng ta là đồng tộc, cùng một chiến tuyến, đệ đệ ngươi đang ở trong tay ta, chỉ cần ngươi đứng về phía ta, ta sẽ dẫn hắn cùng nhau rời đi."

Trình Tuyết Ý bật cười.

"Xem ra ta đã rời đi quá lâu, khiến các ngươi quên mất ta là người như thế nào rồi."

Nàng bay lên trời, sự phản phệ của Bạch Trạch đồ khiến nàng đau đớn muốn chết, nhưng cũng cung cấp cho nàng không ít sức mạnh.

Tuy rằng nàng là ma, nhưng chỉ là nửa ma, còn một nửa là người.

Một nửa người kia phù hợp với Vô Niệm Tiền Trần, cũng có cảm ứng với Bạch Trạch đồ.

Ánh mắt đỏ rực của Trình Tuyết Ý dần chuyển sang màu vàng kim, thân ảnh nàng đột nhiên biến mất, trước khi tiểu Thiên Ma kịp phản ứng đã xuất hiện phía sau hắn, Vô Niệm Tiền Trần chém hắn làm đôi, thân thể hắn khựng lại, rồi từ từ hóa thành hắc khí tiêu tán trong không trung.

Bọn Ma tộc vốn định dựa vào địa hình hiểm trở để chống lại đều bị dọa sợ, lúc này Phệ Tâm Cốc trở thành nơi trốn tốt nhất.

"Định tính kế ta, ngươi nghĩ ngươi còn có thể sống sót sao?"

Trình Tuyết Ý đang định đại khai sát giới, một giọng nói quen thuộc lại xa lạ bỗng nhiên vang lên.

"A tỷ!"

Sắc mặt nàng khẽ biến, nhìn theo hướng âm thanh, thấy y phục đỏ của Vũ Phù Quang đã chuyển thành màu đen, vạt áo tung bay.

Mắt Vũ Phù Quang lấp lánh, hắn đầu đội kim quan, tóc đen buộc cao, tóc mai bay phất phơ, dẫn theo tâm phúc của mình chạy ra từ khe nứt.

"Phù Quang!"

Trình Tuyết Ý vui mừng khôn xiết, cũng lười quản đám Ma tộc kia, nàng vội vàng tiến lên đón, ôm chặt thiếu niên vào lòng.

Cổ họng có chút nghẹn ngào, Trình Tuyết Ý nhìn mặt Vũ Phù Quang, thấy nước mắt đang lăn dài trên má hắn.

"... Khóc cái gì, đây không phải chỗ nói chuyện, đi thôi."

Trình Tuyết Ý đã nhìn rõ tình hình, Vũ Phù Quang nào dám chậm chạp, hắn luôn nghe lời nàng tuyệt đối, lấy cây sáo bên hông thổi một tiếng, tất cả Ma tộc đi ra cùng hắn đều chạy về phía bọn họ.

Trình Tuyết Ý cuốn Huyết Ma khí, mang tất cả bọn họ lên, tiện thể hỏi Vũ Phù Quang: "Hồn phách của mẫu thân ta đã mang theo chưa?"

Vũ Phù Quang vỗ vỗ ngực: "Ở đây, sao ta có thể quên được? Ta luôn mang hồn phách của mẫu thân bên người, chờ đợi khoảnh khắc a tỷ trở về."

Trình Tuyết Ý rất hài lòng, nàng đẩy hắn một cái: "Đi theo hướng ta chỉ, đừng quay đầu lại."

Vũ Phù Quang ngẩn người, nắm lấy cổ tay nàng: "A tỷ không đi cùng chúng ta sao? Tỷ còn phải quay về?"

Trình Tuyết Ý nói: "Ta không quay về, chỉ là đi xử lý chút việc."

"Đừng lề mề nữa, thời gian quý báu, đi nhanh đi."

Khi còn ở bên Thẩm Nam Âm, nàng luôn là người được bảo vệ, luôn là người được bảo "Đi đi".

Bây giờ tất cả đã đảo ngược.

Nhưng Trình Tuyết Ý thích cảm giác tự chủ này, cũng không cần sự bảo vệ của hắn.

Hiện tại thi thể của hắn nói không chừng đã lạnh rồi, nàng lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh hắn nói "Đi nhanh đi" ra khỏi đầu, sau đó dùng Huyết Ma khí đưa Vũ Phù Quang đi, còn mình thì quay lại phía ngoài Phệ Tâm Cốc.

Khe nứt vẫn còn đó, không ít Ma tộc nhân cơ hội thành công lén lút vượt qua.

Trình Tuyết Ý quay lại chính là để giải quyết chuyện này.

Nàng vất vả lắm mới tạo ra được cơ hội như hôm nay, đám chết tiệt kia dựa vào cái gì mà được hưởng lợi ké?

Nàng bắt tất cả Ma tộc đang chạy trốn trở lại, nhét vào Phệ Tâm Cốc, thành thạo phong bế khe nứt, sau đó phủi tay dưới ánh mắt kinh ngạc của các đệ tử canh giữ.

Nhận thấy ánh mắt của bọn họ, nàng cúi đầu, thản nhiên nói: "Nhìn cái gì? Muốn chết?"

Các đệ tử nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn liều chết với nàng, dáng vẻ sẵn sàng từ bỏ sinh mạng đó khiến nàng lại một lần nữa nghĩ đến Thẩm Nam Âm.

Nếu hắn ở đây, chắc chắn cũng giống vậy.

Trình Tuyết Ý lạnh lùng xoay người, không muốn để ý đến những người này nữa.

Từ xa, một đám người đen kịt đang đuổi tới, chắc là viện binh của giới tu chân giới, nàng dù mạnh mẽ đến đâu cũng đã bị thương nặng, phải rời đi thôi.

Nhưng trước khi đi, nàng lại một lần nữa nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Trình Tuyết Ý!"

Ngọc Bất Nhiễm bay phía trước, Hạ Vũ kiếm tỏa ra thần lực, hắn nhìn nàng, khóe mắt như muốn nứt ra: "Sao ngươi có thể làm vậy?!"

"Sao ngươi có thể... Sao ngươi có thể làm vậy?!"

... Hắn trông thật tiều tụy, như thể cả thế giới sụp đổ, sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu.

Nhưng vẫn còn khá khẩm hơn Thẩm Nam Âm một chút.

Trình Tuyết Ý không thèm liếc nhìn hắn, tăng tốc độ rời đi, phía sau vẫn còn rất nhiều người đuổi theo nàng.

Trong đó không ít gương mặt quen thuộc, Cung Minhh trưởng lão, Tô trưởng lão... A Thanh.

A Thanh.

Trình Tuyết Ý kìm nén, nhắm mắt lại thu hồi thần thức.

Hiện tại, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng sẽ mang đến phiền phức cho nàng.

Thấy không đuổi kịp Trình Tuyết Ý, không ít tu sĩ dừng lại bên ngoài Phệ Tâm cốc xem xét tình hình, Tô trưởng lão mặt không cảm xúc đi cứu chữa người bị thương, A Thanh muốn tiếp tục đuổi theo Trình Tuyết Ý nhưng bị Ngọc Bất Nhiễm đẩy trở lại.

"Ngươi ở lại cứu người, ta đi bắt nàng."

Hắn nói xong liền tiếp tục đuổi theo, đáng tiếc sau khi Trình Tuyết Ý bung hết sức mạnh, tu vi gần như ngang ngửa với Thẩm Nam Âm, Ngọc Bất Nhiễm muốn đuổi kịp nàng thật sự rất khó.

Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, dù thần hồn bị thương nặng cũng liều mạng phải đuổi theo.

Hắn nghĩ, cho dù không ngăn cản được, ít nhất cũng phải có được một câu trả lời.

Hắn cố chấp muốn có được đáp án, Trình Tuyết Ý bị hắn đuổi theo không dứt cũng cảm thấy phiền, nàng dừng lại, định đánh hắn một trận cho hắn cút đi.

Đương nhiên, giết hắn cũng không phải không được.

Ngọc Bất Nhiễm thấy nàng dừng lại, trong lòng cũng không vui vẻ hơn chút nào, bởi vì hắn thấy sát ý trong mắt nàng.

Hắn chậm rãi dừng lại, định mở miệng, lại phát hiện mình không hỏi lại được câu hỏi vừa rồi.

Nhìn ma khí quanh người nàng, đôi mắt đỏ máu, còn gì để hỏi nữa?

Nàng là Ma tộc, không phải tộc ta tất có dị tâm, việc nàng muốn làm cũng không có gì để chất vấn.

Giọng nói Ngọc Bất Nhiễm chua xót, cuối cùng chỉ cầm kiếm nói được một câu: "Sao ngươi có thể lừa gạt ta?"

Giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Sát ý trong mắt Trình Tuyết Ý dần lui, nàng bình tĩnh nói: "Sao ta không thể lừa gạt? Nếu ta không lừa gạt, người bị tra tấn chính là ta. Phụ thân ta đã chết, mẫu thân ta cũng đã chết, người tiếp theo có thể là ta, ta phải bảo vệ mình, muốn cứu mẫu thân ta thì nhất định phải lừa gạt."

"Quảng Văn đạo quân sinh ra đã ở trên cao, sẽ không hiểu được tình cảnh của ta." 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK