Chương 129:
Trong bốn người ở đây, trừ bản thân nàng ra, không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này.
Ngọc Bất Nhiễm sững sờ, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được, hắn nghe thấy tiếng máu của Hoạ bì yêu từng giọt rơi xuống đất, mãi đến khi Trình Tuyết Ý đột nhiên rút kiếm ra mới giật mình theo Hoạ bì yêu.
Giống như hắn cũng bị đâm một nhát vậy.
Thẩm Nam Âm nhìn hắn một cái, Ngọc Bất Nhiễm sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đến mức gần như chết lặng của đại sư huynh, không hiểu sao cũng bình tĩnh lại.
Đại sư huynh dường như không tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt.
Cũng đúng, đại yêu ngàn năm, bị đâm một nhát thì đã sao, dù gì cũng không thể chết dễ dàng như vậy được.
Khổ nhục kế?
Hay đây lại là một trò lừa bịp khác?
Trình Tuyết Ý có thể diễn một lần thì cũng có thể diễn lần thứ hai.
Ngọc Bất Nhiễm cảnh giác, hơi thở có chút dồn dập. Lý trí không ngừng nhắc nhở hắn đừng tin Trình Tuyết Ý, phải luôn đề phòng người này. Nhưng khi Trình Tuyết Ý ném Hoạ bì yêu về phía bọn họ, hắn vẫn không kìm được mà buông lỏng tay.
Cánh tay cầm kiếm vô thức thả lỏng, sau khi phát hiện đại sư huynh không hề bị thương, hắn mới miễn cưỡng giơ kiếm lên lại.
"Hai người các huynh cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của ta." Trình Tuyết Ý thành thật nói: “Trừ khi huynh đã bình phục hoàn toàn, nếu không tốt nhất đừng giao đấu với ta."
Câu nói tiếp theo là nhìn Thẩm Nam Âm mà nói, hơn nữa còn bổ sung thêm.
"Kim đan của huynh bị thương vì Phù Quang đúng không? Ta giúp huynh chữa trị."
Nàng hoàn toàn phớt lờ tiên kiếm trong tay Thẩm Nam Âm, tiếp tục bước tới.
Hồng Trần Kiếm ầm ầm rung động, kiếm minh cùng kiếm khí khiến người ta kinh hãi. Họa bì yêu chậm rãi ngưng tụ vết thương xuyên ngực, lặng lẽ nhìn Trình Tuyết Ý tiến lại gần Thẩm Nam Âm.
Nếu đã từng lựa chọn biến thành Thẩm Nam Âm, Hoạ bì yêu đương nhiên công nhận thân phận và dung mạo của đối phương.
Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng người hàng đêm ở bên Trình Tuyết Ý là mình, dung mạo và thân phận chẳng đáng nhắc tới. Chỉ cần gặp lại nàng, giải thích rõ ràng sự bất đắc dĩ của mình thì sẽ được nàng tha thứ.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, Tuyết Ý luôn là người thấu hiểu, dịu dàng như nước.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn lừa nàng, chẳng phải nàng cũng đang lừa hắn sao?
Việc nàng tiếp cận Thẩm Nam Âm vốn không phải xuất phát từ tình cảm chân thành, tất cả sự dịu dàng, thuận theo đều là giả tạo, đều có mục đích.
Mà mục đích của nàng là gì, giờ thiên hạ đều đã biết.
Họa bì yêu tự an ủi bản thân, tiến lên nói: "Tuyết Ý, nếu có việc gì cần làm, cứ phân phó ta, không cần phải tự mình tiếp cận hắn."
Hắn tự cho mình hiểu rõ nàng: "Nàng chắc chắn chán ghét đám tu sĩ chính đạo này. Lúc trước tiếp cận hắn chẳng qua là vì Bạch Trạch đồ, giờ đã có được rồi, hà tất phải miễn cưỡng bản thân nhìn sắc mặt hắn nữa? Nàng cần gì, muốn hắn giúp gì, cứ nói với ta, ta sẽ giúp nàng."
Hắn chủ động đến bên cạnh Trình Tuyết Ý, bình tĩnh nói: "Nàng hận ta lừa nàng, muốn làm gì ta cũng được, chỉ cần nàng thấy hả giận, ta đều chấp nhận."
"Nhưng xin hãy cho ta thêm một cơ hội, để ta chuộc lại lỗi lầm với nàng."
Trình Tuyết Ý hơi nhíu mày, khẽ tặc lưỡi, chán ghét liếc nhìn kẻ đang lải nhải kia.
Tuy Thẩm Nam Âm vẫn giữ nguyên sắc mặt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được, hắn và tên đại yêu kia cùng chung một suy nghĩ, đều cho rằng nàng có mục đích khác, đang âm mưu điều gì đó.
Thôi được rồi, nàng tìm hắn đúng là có việc, nhưng cũng không hoàn toàn là vì việc đó.
Tên yêu quái chết tiệt này có thể ngậm miệng lại được không?
Trình Tuyết Ý xoay tay cầm kiếm, mũi kiếm lại chỉ về phía Hoạ bì yêu, lần này không thành công.
Hắn đã có phòng bị, nhìn thanh linh kiếm mạnh mẽ suýt nữa đâm trúng mệnh môn của mình, cố nói: "Trước khi ta chuộc lỗi với nàng, đừng giết ta."
"Nói cho cùng, ngươi vẫn sợ chết." Trình Tuyết Ý không muốn lãng phí thời gian, nàng trực tiếp gọi Ngọc Bất Nhiễm: “Nhị sư huynh, ngươi đi giết hắn, hắn bị thương rồi, không phải đối thủ của ngươi."
Ngọc Bất Nhiễm ngẩn người khi bị gọi là "Nhị sư huynh", theo bản năng đáp lại, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Đang định nói gì đó thì thấy Trình Tuyết Ý hóa thành một đám ma khí màu máu, cuốn đại sư huynh đi mất.
Họa bì yêu không cam lòng muốn đuổi theo, Ngọc Bất Nhiễm nào chịu để hắn đi, thứ này nói hươu nói vượn sỉ nhục bọn họ, chết cũng không đáng tiếc!
"Muốn chạy? Còn phải xem kiếm của ta có đồng ý hay không."
Ngọc Bất Nhiễm cầm kiếm xông lên, chặn đường lui của Hoạ bì yêu, đánh ra vài đạo linh lực, đồng thời gọi những đệ tử khác đang đứng xa tới.
Người có thân phận nhạy cảm đã đi rồi, bọn họ cũng không cần phải kiêng dè nữa.
Thẩm Nam Âm bị ma khí cuốn đi không lâu thì thoát ra được.
Vừa đáp xuống đất, hắn định quay lại giúp bắt yêu nhưng bị Trình Tuyết Ý ôm từ phía sau.
"Kiếm của ta vừa rồi đã nhiễm Huyết Ma khí, Hoạ bì yêu không thể nào chiếm được lợi thế trước nhị sư huynh, sẽ bị bắt thôi."
Thẩm Nam Âm không dừng bước, hắn không nói chuyện với nàng, cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Trình Tuyết Ý ngẩn người trong giây lát, sau đó nhìn sườn mặt lạnh nhạt của hắn.
Một người vốn dịu dàng đột nhiên lại lạnh nhạt với nàng, sự khác biệt này khiến nàng lúc đầu tưởng rằng hắn đang tức giận, nhưng thực ra không phải.
Nàng nhìn sắc mặt hơi tái của hắn, nghĩ đến cảnh ngộ của hắn vì nàng, bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Lần đầu tiên trong đời yêu một người, lại khiến hắn chặt đứt tiền đồ, suýt nữa mất mạng.
Thật đáng thương.
Dù đã rơi vào tình cảnh này, hắn cũng không hề liều lĩnh muốn trả thù.
Bản thân Trình Tuyết Ý là người có thù tất báo, thấy Họa bì yêu liền không chút do dự đâm một kiếm xuyên tim, nàng hiểu rõ Thẩm Nam Âm đã bao dung nàng đến nhường nào.
Người này thật sự rất yêu nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy buồn bã, mất mát.
Giá như hắn không yêu nàng nhiều như vậy thì tốt rồi.
Có lẽ nàng sẽ không cam lòng trong một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh sẽ điều chỉnh lại, có thể không chút vướng bận mà làm những việc của mình.
Không giống như bây giờ, tâm trạng luôn bị hắn quấy nhiễu.
Thật phiền phức.
"Hay là huynh đi theo ta." Nàng đột nhiên nói: “Đừng nghĩ đến chuyện giúp đỡ tu chân giới và sư môn nữa, dù sao hiện tại bọn họ cũng không cần huynh, chi bằng đi theo ta, hoàn toàn trở thành người của ta, sớm chiều bên nhau."
Nàng đi đến trước mặt Thẩm Nam Âm, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Dù huynh tin hay không, ta đều thật lòng muốn ở bên huynh, đời người phải có nhiều trải nghiệm, nửa đời trước huynh ở Càn Thiên Tông, nửa đời sau tại sao không thử đến bên ta?"
Khi nói ra những lời này, Trình Tuyết Ý đã nghĩ đến hắn sẽ trả lời như thế nào.
Hắn nhất định sẽ từ chối.
Quả nhiên Thẩm Nam Âm lùi lại một bước, lông mày thanh tú ẩn hiện giữa những sợi tóc bay bay trong gió.
Trình Tuyết Ý không khỏi ngẩn người.
Tuy rằng hắn lùi lại một bước, nhưng lại không trực tiếp từ chối.
Nàng chấn động như bị điện giật, lập tức từng bước ép sát.
"Ở bên ta mãi mãi, chẳng phải rất tốt sao?"
Nàng lại hỏi một câu, ánh mắt và ngữ khí đều rất nghiêm túc, Thẩm Nam Âm lặng lẽ nhìn nàng, vẫn không nói một lời.
Trình Tuyết Ý liền tiếp tục nói: "Bọn họ chỉ trích huynh, làm nhục huynh như thế nào, ta đều đã thấy, bọn họ không đáng để huynh làm gì cả, nhưng ta cần huynh."
Ta cần huynh, ba chữ này cực kỳ mạnh mẽ, khiến Thẩm Nam Âm hơi nheo mắt lại như có điều suy nghĩ.
Rất lâu sau, hắn mới mở miệng, chậm rãi nói: "Hoa lan sinh trưởng trong khe núi, không phải vì không ai thưởng thức mà không tỏa hương; thuyền bè lênh đênh trên biển, không phải vì không ai chở mà không nổi; người quân tử hành hiệp trượng nghĩa, không phải vì không ai biết mà dừng lại. Ta làm việc, chỉ là vì ta muốn làm như vậy, người khác nghĩ thế nào, ta không quan tâm."
"Ta không thể nhập ma, cũng sẽ không cấu kết cùng Ma tộc, quay lại đối địch với sư môn và đồng đạo trước đây. Nếu ta còn có thể làm gì cho muội, ta sẽ không phản kháng, muốn sống sót chỉ có thể thỏa hiệp với muội, muội thật sự không cần phải nói với ta những lời này." Thẩm Nam Âm không rút kiếm, bình tĩnh nói: “Nói đi, muội còn muốn gì nữa?"
Trình Tuyết Ý theo bản năng nói: "Ta đã hoàn thành trận pháp cuối cùng của Bạch Trạch đồ, nhưng hồn hỏa của mẫu thân ta chỉ mới thành hình người, vẫn chưa sống lại, đây là vì sao?"
Nói xong nàng mới hoàn hồn lại, sắc mặt khó coi nói: "Những gì ta nói đều là thật lòng."
Thẩm Nam Âm chỉ trả lời câu hỏi trước: "Chết đi sống lại là nghịch thiên, dù có Bạch Trạch đồ cũng không phải chuyện dễ dàng. Ai cũng biết Bạch Trạch đồ có thể làm người chết sống lại, nhưng cũng cần một vật làm dẫn mới hoàn thành được. Muội có hồn hỏa của sư thúc, nhưng cũng không thể nào thành công trong thời gian ngắn."
"Hồn phách đã thành hình người, chỉ cần bảo vệ tốt, cho bà thời gian hấp thụ linh khí của trời đất là được."
"... Tức là vẫn cần thêm thời gian nữa?"
Thẩm Nam Âm không nói, nhưng im lặng chính là đồng ý.
Trình Tuyết Ý "ừ" một tiếng, nắm lấy tay áo hắn khen ngợi: "Đại sư huynh quả nhiên lợi hại nhất, vậy huynh có biết cách nào có thể tăng tốc độ hấp thụ linh khí, giúp mẫu thân ta sống lại nhanh hơn không?"
"Dục tốc bất đạt, làm việc không thể nóng vội. Từ xưa đến nay, Bạch Trạch đồ nổi danh khắp thiên hạ, nhưng người thật sự dù nó mà sống lại thì chưa từng có."
"Ý huynh là sao?" Sắc mặt Trình Tuyết Ý không được tốt.
Thẩm Nam Âm: "Không ai có tư cách dùng nó để hồi sinh người khác. Muội là người đầu tiên, ta tuy biết một chút, nhưng cũng không nhiều."
Danh Sách Chương: