Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86:

Thời cơ đã gần đến.

Nếu muốn nhiễm ma khí ở đâu đó để Thẩm Nam Âm lấy Bạch Trạch đồ đến "trừ ma" cho nàng, thì Thanh Bình trấn chính là lựa chọn tốt nhất.

Linh kiếm vũ của Ngọc Bất Nhiễm sắp dừng lại, phải nắm bắt cơ hội.

Trình Tuyết Ý chủ động mở kiếm trận, nghênh đón đoàn xe của hoàng tộc, Thẩm Nam Âm theo sát phía sau.

Nàng giả vờ vấp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy thi thể nhập ma kia ngã xuống, tay vẫn còn rất mạnh, nắm chặt lấy chân nàng.

Trình Tuyết Ý khẽ kêu lên một tiếng, chưa kịp làm gì thì Thẩm Nam Âm đã gạt tay kia ra.

Hắn muốn kiểm tra tình hình trên chân nàng, nhưng bị Trình Tuyết Ý ngăn lại.

"Đại sư huynh, người của hoàng tộc đến rồi."

Đoàn xe màu vàng hoàng tộc dừng lại, linh kiếm vũ cũng ngừng theo, màn xe của cỗ xe đầu tiên được vén lên, một người mặc long bào bước xuống.

Người này còn trẻ, tuổi tầm hai mươi lắm, nhưng thân thể không được tốt, chỉ một động tác xuống xe cũng ho khan không ngừng.

"Ta không sao." Trình Tuyết Ý kéo Thẩm Nam Âm lại: “Huynh đi nói chuyện với hoàng thượng đi."

"Nhưng mà..."

Thẩm Nam Âm vẫn muốn kiểm tra một chút mới yên tâm, nhưng hắn không lay chuyển được Trình Tuyết Ý, nàng là người thông minh, sẽ không có sai sót gì, vì vậy sau khi cân nhắc một chút, hắn nghe lời nàng đi gặp hoàng thượng.

Trình Tuyết Ý nhân cơ hội hóa ra một đạo ma khí để lại vết cào trên chân mình. Ma khí ở đây nồng đậm, nàng lộ ra một chút cũng sẽ không bị phát hiện.

Sau khi làm xong, các tu sĩ khác trong thành cũng đi ra, Trình Tuyết Ý nhìn thấy một người ngoài dự đoán xuất hiện.

Phó Tiêu Nhiên?

Sao hắn lại ở đây?

Thánh tử quả nhiên là thánh tử, khí chất xuất chúng giữa đám đông.

Hắn có vẻ vội vàng, đi thẳng ra khỏi thành đến chỗ Thẩm Nam Âm, khi đi ngang qua Trình Tuyết Ý, hắn dừng bước, khẽ gật đầu với nàng rồi mới tiếp tục đi.

Trình Tuyết Ý nhướng mày, vừa định nhìn kỹ hắn, thì tầm mắt đã bị Ngọc Bất Nhiễm che khuất.

"Trình sư muội." Ngọc Bất Nhiễm nhíu mày nhìn vạt áo của nàng: “Sao váy của ngươi lại bị bẩn thế này?"

Trình Tuyết Ý cúi đầu nhìn chỗ vừa bị tay của thi thể nắm lấy, định niệm quyết tẩy sạch.

Ngọc Bất Nhiễm ngăn nàng lại: "Vừa hay đi thay quần áo, ta giúp ngươi bày trận chắn người."

"Vì sao nhị sư huynh lại cứ muốn ta thay quần áo?"

Nàng thật sự không hiểu.

Ngọc Bất Nhiễm kéo nàng đi, đến chỗ ít người mới nhỏ giọng nói: "Thay y phục để thân phận rõ ràng hơn, bọn họ sẽ không dám xem thường ngươi."

Mặc y phục đệ tử ngoại muôn đến thật sự quá chói mắt.

Ở nơi tụ tập tâm phúc các vị thủ tọa, nàng thường xuyên bị ánh mắt dò xét nhìn trộm, phải đến khi bọn họ phát hiện lệnh bài đệ tử Tĩnh Từ Pháp Tông bên hông nàng mới hơi kiềm chế lại.

Ngọc Bất Nhiễm không thích kiểu nhìn trộm mang theo vẻ kiêu ngạo của bọn họ, rất đáng ghét.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được hỏi: "Trước kia có phải ta cũng rất đáng ghét giống bọn họ không?"

Trình Tuyết Ý suy nghĩ một chút, cười duyên: "Nhị sư huynh bây giờ cũng đáng ghét như vậy."

Ngọc Bất Nhiễm: "...Đi thay quần áo đi!"

Dù nói chuyện với Phó Tiêu Nhiên, Thẩm Nam Âm cũng không bỏ qua tình hình của Trình Tuyết Ý.

Thính lực của hắn rất tốt, biết Ngọc Bất Nhiễm đưa nàng đi làm gì, cuộc đối thoại của bọn họ hắn cũng nghe rõ mồn một.

Phó Tiêu Nhiên đang hỏi hắn: "Thẩm đạo quân cũng biết muội muội ta nhân lúc ta hôn mê đã đi hiến tế Vô Dục rồi sao?"

"Trước khi hiến tế nàng chỉ gặp ngươi, nàng đã nói gì?"

"Thẩm đạo quân cũng biết hiến tế Vô Dục nghĩa là gì chứ? Lúc nói chuyện với ngươi, nàng có biểu hiện gì không? Vì sao ngươi không khuyên can? Rõ ràng ngươi biết ta muốn thay nàng hiến tế."

"Thẩm đạo quân..."

"Thánh tử." Thẩm Nam Âm quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Câu hỏi của ngươi quá nhiều, ta chỉ có thể trả lời một câu."

"Nghĩ kỹ rồi hãy hỏi."

Hắn dẫn mọi người trở về thành, khi đi ngang qua chỗ Ngọc Bất Nhiễm và Trình Tuyết Ý mới giơ tay lên nói: "Trình sư muội."

Trình Tuyết Ý thay xong y phục, nhìn về phía hắn.

Hắn đưa tay ra, kiên định nói: "Lại đây."

Dưới màn ma khí mờ ảo, Thẩm Nam Âm nhìn thấy Trình Tuyết Ý trong bộ y phục đệ tử nội môn.

Là đệ tử Tĩnh Từ Pháp Tông, y phục đệ tử của nàng được làm riêng chứ không giống với các đệ tử nội môn khác.

Họa tiết hạc nuốt nhật nguyệt ẩn hiện tinh xảo, theo động tác của nàng mà lấp lánh như sóng nước.

Hắn rất ít khi thấy nàng mặc màu sắc tươi sáng, chỉ vài lần hiếm hoi là khi đi Quỷ Thị và tìm Tu Nguyệt thảo.

Màu trắng không hẳn là màu sắc tươi sáng, nhưng là màu sắc rất thuần khiết, nổi bật hơn hẳn so với bộ y phục xám xịt của đệ tử ngoại môn..

Sắc trắng tinh khôi không tì vết này hắn mặc rất thường xuyên, nhưng Trình Tuyết Ý lại chưa từng.

Đây là lần đầu tiên nàng mặc đồ trắng.

Hợp với nàng hơn cả trong tưởng tượng.

Tư thái thanh tao, dung mạo như ngọc, chỉ thiếu một chấm chu sa giữa trán sẽ giống như Quan Âm tọa đài sen, thoát tục động lòng người.

Nàng bước đến, mỉm cười, vẫy tay trước mặt hắn, thúc giục: "Đại sư huynh, huynh sao vậy? Đi thôi?"

Thẩm Nam Âm nắm lấy tay nàng, không hề có vẻ thất thần.

Hắn vốn định dắt nàng đi, nhưng nghĩ đến việc nàng không muốn công khai quan hệ, nên lại kiềm chế buông ra.

Yết hầu chuyển động, hắn chậm rãi nghĩ, nụ cười của nàng hoàn toàn khác với Quan Âm.

Vừa linh động lại tà mị, không giống Bồ Tát, mà giống...

Thẩm Nam Âm ngừng suy nghĩ miên man của mình.

Hắn quan sát tình hình Thanh Bình trấn, đề nghị: "Ta có thể lập một kiếm trận trên núi Đồ Mi ngoài trấn, kiếm trận có thể ngăn chặn thi biến và ma khí lan tràn, nếu mọi người tin tưởng, có thể chôn cất thi thể của bá tánh trong kiếm trận, cũng coi như để cho họ được yên nghỉ."

"Những chuyện còn lại, đợi sau khi an táng bá tánh xong rồi hãy nói."

Mọi người đương nhiên tin tưởng Thẩm Nam Âm, không có bất kỳ ý kiến gì.

"Nếu mọi người đều đồng ý, vậy thì vận chuyển thi thể lên núi Đồ Mi, dọn dẹp sạch sẽ trấn."

Thẩm Nam Âm ra lệnh, mọi người bắt đầu hành động, chỉ có Tang Ninh cầm truyền âm phù trong tay ngẩn người.

Vừa rồi ra khỏi thành, sau khi linh kiếm vũ dừng lại, nàng mới nhận được truyền âm.

Nàng xem nội dung mẫu thân gửi tới, quả thật có một tin là bảo nàng đến đây, còn có một tin, là chuyện nàng hoàn toàn không ngờ tới.

Trong lòng nàng rối loạn, thấy mọi người đều bắt đầu bận rộn mới vội vàng cất truyền âm phù.

"Phải cẩn thận một chút."

Diệp Nhược Băng ở bên cạnh nhắc nhở: "Những thi thể này dù sao cũng từng nhập ma, cho dù đã được linh kiếm vũ siêu độ, nhưng vẫn có khả năng lây nhiễm."

Tang Ninh am hiểu y thuật, đương nhiên biết điều này, nàng cười cảm ơn, lại không nhịn được nhìn về phía Thẩm Nam Âm cách đó không xa.

Tri Phi ca ca thật sự rất bận, nhiều việc đều đè nặng lên một mình hắn, hắn không chú ý đến nàng cũng là chuyện bình thường.

Nàng nhìn thấy hắn dùng Hồng Trần Kiếm mang theo rất nhiều thi thể đi về phía núi Đồ Mi đang bị ma khí bao phủ, mà cách đó không xa, Trình Tuyết Ý đã thay y phục, không ngại bẩn thỉu, vác trên vai mấy thi thể, trong ngực còn ôm vài đứa trẻ, nhanh nhẹn chạy lên núi.

Hoàn toàn không coi bộ y phục trắng trên người ra gì.

Tang Ninh nhìn mà kinh ngạc, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong lòng mình, cố gắng vác hai thi thể lên, chưa đi được hai bước đã suýt ngã, may mà được Diệp Nhược Băng đỡ lấy.

"Để ta."

Diệp Nhược Băng nhận lấy thi thể, nói với nàng: "Ngươi trông chừng đứa trẻ trong lòng là được, nó có thể là người sống duy nhất còn lại ở Thanh Bình trấn."

Tang Ninh nhìn Diệp Nhược Băng đã giúp mình vài lần, ở nhà nàng chỉ gặp các huynh trưởng, sau khi ra ngoài rèn luyện thì thường gặp bá tánh, rất ít khi gặp được các đại năng của tiên tông.

Vốn dĩ người nàng quen thuộc nhất ở đây là Thẩm Nam Âm, nhưng cũng biết Phi ca ca quá bận, không rảnh quan tâm đến nàng, nàng cũng không tiện quấy rầy.

Diệp Nhược Băng đã giúp nàng vài lần, an ủi nàng, Tang Ninh rất biết ơn, cố gắng đứng vững nói: "Vâng, vậy ta không cố nữa, đa tạ tiền bối."

Dừng một chút, nàng đuổi theo Diệp Nhược Băng đang đi phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối đã gặp Trình sư tỷ chưa? Đại sư huynh và sư tỷ hình như rất thân thiết."

"Nam Âm với ai cũng đều tốt." Diệp Nhược Băng quá quen thuộc với cảnh tượng này, hắn và Thẩm Nam Âm tuy không thể nói là chí cốt, nhưng cũng là bạn tốt nên thường xuyên có nữ tu đến gần hắn hỏi thăm tin tức của Thẩm Nam Âm.

Hắn cụp mắt xuống nói: "Vị Trình sư muội kia quả thật thường xuyên ở bên cạnh hắn, hai người khá thân thiết. Bây giờ bọn họ là đồng môn, Pháp Tông tổng cộng chỉ có ba đệ tử, quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng là lẽ thường tình."

Nhìn Tang Ninh như có điều suy nghĩ, Diệp Nhược Băng lại nhỏ giọng nói thêm một câu: "Không nghe nói hắn có gì với Trình sư muội, nhưng lần này đi nghị sự ở Càn Thiên Tông, ta nghe nói Pháp Tông có hỏi mẫu thân ngươi về ngươi."

"Pháp Tông không nói lời vô ích, ông ta nếu hỏi về ngươi, chắc chắn là có ý đồ."

Trước kia Diệp Nhược Băng đều khuyên những nữ tu kia rút lui, nhưng chuyện của Tang Ninh lại khác, hắn và chưởng môn sư huynh đều nhìn ra.

Nếu vị trước mặt là đạo lữ tương lai của Tông chủ Càn Thiên Tông, vậy phải tạo mối quan hệ tốt trước đã.

"Nếu cần ta hỗ trợ việc gì thì cứ nói." Diệp Nhược Băng ôn hòa nói: “Không cần gọi tiền bối, ta tên Diệp Nhược Băng, ngươi cứ gọi ta là Diệp sư huynh giống Nam Âm là được."

Tang Ninh đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu rồi nhanh chóng ôm hài tử bước nhanh về phía trước. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK