Chương 42:
Hắn có thể làm bất cứ điều gì, hiện tại chỉ còn xem Thẩm Nam Âm có nguyện ý cho hắn thêm chút quyết tâm hay không.
Trình Tuyết Ý bình tĩnh lại, rốt cuộc có thể lên tiếng: "Thánh tử."
Nàng chen đến bên cạnh Thẩm Nam Âm, nói: "Thánh nữ sẽ không thích ngươi bức ép và sắp đặt như vậy."
Phó Tiêu Nhiên nghe vậy cười khẽ, liếc nhìn nàng, lại không hề phản đối: "Nàng chắc chắn sẽ không thích, nhưng điều nàng thích và điều nàng bị yêu cầu vốn là hai chuyện khác nhau."
Trình Tuyết Ý im lặng, đôi mắt đẹp khép hờ, sóng ngầm khó lường cuộn trào bên trong.
Thật phiền phức!
Nàng đương nhiên hiểu ý của Phó Tiêu Nhiên khi nói "bị yêu cầu".
Ngày đó trên phi thuyền nàng cũng nghe thấy, ba năm sau một trong hai huynh muội bọn họ phải hiến tế cho Vô Dục Đạo.
Vô Dục Đạo rất kén chọn, Thiên Cung cho rằng thân thể nữ tử thuần khiết hơn nam tử, vì vậy khi có Thánh nữ, chắc chắn sẽ để Thánh nữ hiến tế.
Phó Tiêu Nhiên không muốn muội muội tuổi còn trẻ đã phải sống cô độc cả đời.
Để một cô nương tuổi xuân phơi phới ngày ngày đối mặt với một viên xá lợi tử, dùng thanh xuân và linh lực của mình để nuôi dưỡng nó, trơ mắt nhìn bản thân già đi rồi chết, thật sự quá tàn nhẫn.
Hắn phải tìm cho muội muội một nơi nương tựa, chỉ cần Thẩm Nam Âm lên tiếng, Vô Dục Thiên Cung sẽ không thể không nể mặt vị Tông chủ tương lai của Càn Thiên Tông, đến lúc đó hắn sẽ tự nguyện hiến tế thay muội muội.
Trình Tuyết Ý nhìn Thẩm Nam Âm, hắn chỉ đứng im lặng dường như đang suy nghĩ gì đó.
Chẳng lẽ hắn thật sự đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này?
Nếu hắn đồng ý thì thật sự phiền phức.
Đây chính là lý do tại sao Trình Tuyết Ý tìm được cơ hội điều tra tin tức mà lại không vui.
Nàng không muốn dây dưa với nam nhân đã có gia đình.
Nếu Thẩm Nam Âm đã thành thân, dù có khó khăn thì nàng cũng phải thay đổi kế hoạch, nghĩ cách khác để tìm Bạch Trạch đồ.
Trình Tuyết Ý đau đầu như muốn nứt ra, nhịn không được trừng mắt nhìn Phó Tiêu Nhiên.
Phó Tiêu Nhiên im lặng chịu đựng, một mình chắn trước mặt bọn họ, rõ ràng có ý khước từ sẽ không cho đi.
Bây giờ đang tìm muội muội của hắn, hắn không sợ Thẩm Nam Âm quay đầu bỏ đi sao?
Phó Tiêu Nhiên thật sự không sợ.
Không chỉ không sợ, hắn còn rất chắc chắn Thẩm Nam Âm sẽ đồng ý.
Đại sư huynh Càn Thiên Tông nổi danh khắp thiên hạ, ai mà không biết hắn là một chính nhân quân tử hoàn mỹ?
Chuyện liên quan đến Ma tộc, Càn Thiên Tông kiểm soát Phệ Tâm Cốc, giam giữ Ma tộc khắp thiên hạ, Ngọc Bất Nhiễm vì Phệ Tâm Cốc hỗn loạn mà đến bây giờ vẫn chưa thể động đậy nên chuyện gì đã xảy ra bên trong đó vẫn còn là một ẩn số, Thẩm Nam Âm không thể nào bỏ qua cơ hội điều tra Vô Dục Thiên Cung này.
Mấy ngày nay hắn liên tục đến Ngọc Kinh Thần Tông cũng vì Ma tộc.
Bây giờ đến lượt Vô Dục Thiên Cung, nơi này không giống Ngọc Kinh, hắn không thể tùy tiện ra vào như khách sạn.
Hắn cần phải trả một cái giá nào đó.
Thẩm Nam Âm cũng có trách nhiệm trong việc Phó Tinh Hoa mất tích.
Mặc dù lúc rời đi hắn đã để lại kết giới, dặn dò nàng đừng ra khỏi kết giới, là Phó Tinh Hoa tự mình ra ngoài giúp đỡ mới mất tích, nhưng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm vì đã rời đi trước.
Nếu hắn không đi, Phó Tinh Hoa sẽ không bị giam cầm trong kết giới, cũng sẽ không có chuyện ra ngoài rồi mất tích.
Tuy rằng kết giới rất mạnh, nhưng bản thân hắn chắc chắn đáng tin cậy hơn kết giới.
Cứu người là trách nhiệm của hắn, trừ ma càng là trách nhiệm của hắn, hắn không thể từ chối.
Trình Tuyết Ý nghĩ đến đây lại nắm chặt chuông bạc trong tay.
Thẩm Nam Âm rốt cuộc cũng có phản ứng.
"Phó đạo hữu."
Hắn đột nhiên đổi cách xưng hô với Phó Tiêu Nhiên, giọng nói vẫn ung dung như trước, nhưng lại có vẻ lạnh nhạt rõ ràng.
"Bên trong Vô Dục Thiên Cung rất có thể xuất hiện Ma tộc trà trộn, nguy hiểm trùng trùng, ngươi không nên cản đường bổn quân."
Trình Tuyết Ý kinh ngạc nhìn Thẩm Nam Âm, với thân phận Đạo Quân, hắn đã có thể tự xưng "Bổn quân" từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn dùng cách xưng hô này kể từ khi lẻn vào Càn Thiên Tông, tiếp xúc với hắn.
Phó Tiêu Nhiên biến sắc.
"Bổn quân muốn xác nhận trong Thiên Cung có kẻ cấu kết với Ma tộc làm loạn tu giới hay không, Thiên Cung không thể cản trở."
Tay phải Thẩm Nam Âm đặt lên kiếm, kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng đưa về phía trước đẩy Phó Tiêu Nhiên ra.
"Muội muội của ngươi gặp nạn, bổn quân sẽ tự mình tìm kiếm giải cứu, yêu cầu khác của Phó đạo hữu, bổn quân không thể đáp ứng."
Hắn mở tay ra, kim quang lấp lánh, lệnh bài thủ tọa đặc trưng của Càn Thiên Tông xuất hiện trong tay hắn.
"Bổn tọa phụng mệnh Tĩnh Từ Pháp Tông, kẻ nào trái lệnh, coi như tuyên chiến với Càn Thiên Tông."
"Càng lãng phí thời gian, muội muội của ngươi càng gặp nguy hiểm, Phó đạo hữu, xin tránh đường."
Phó Tiêu Nhiên ngây người tại chỗ, hắn đã đánh giá sai lầm về cái gọi là "hiểu biết" của mình đối với Thẩm Nam Âm.
Thẩm Nam Âm, người có thể tu luyện đến cảnh giới Đạo Quân, quản lý Càn Thiên Tông hùng mạnh đâu ra đấy, khéo léo xử lý quan hệ giữa các tông phái trong tu giới làm sao có thể dễ dàng bị ép buộc hứa hẹn chuyện hôn nhân đại sự chỉ vì một chút cản trở trước mắt?
Hắn có thể bình tĩnh đối mặt với sự áp chế của người khác, không có nghĩa là hắn thật sự nhẫn nhục chịu đựng mọi chuyện.
Khi chạm đến nguyên tắc, hắn sẽ lấy một bộ mặt khác khiến người ta không dám phản kháng.
Thẩm Nam Âm đứng đó thản nhiên nhìn Phó Tiêu Nhiên, Phó Tiêu Nhiên lùi lại một bước, biết rằng mình đã suy nghĩ chưa chu toàn.
Tuy rằng Thẩm Nam Âm muốn vào Vô Dục Thiên Cung điều tra tin tức để trừ ma thì không thể thiếu hắn, nhưng cũng không phải là không có cách nào khác.
Chỉ cần hắn đưa ra thân phận, thể hiện thực lực đương nhiên vẫn có thể ép buộc Vô Dục Thiên Cung phải mở cửa.
Thông thường hắn sẽ không làm như vậy, nhưng hôm nay hắn phá lệ.
Phó Tiêu Nhiên đột nhiên liếc nhìn Trình Tuyết Ý, Trình Tuyết Ý cũng đang kinh ngạc trước thái độ của Thẩm Nam Âm, hai người chạm mắt nhau, nàng lập tức chỉ vào mình, điên cuồng lắc đầu.
Không phải nàng, không phải nàng.
Nàng chắc chắn Thẩm Nam Âm phản kháng việc bị người khác dùng hôn sự để uy hiếp không phải vì nàng.
Hắn dường như rất coi trọng chuyện này, không muốn bị bất kỳ ai đem ra trêu đùa.
Trước đây hắn cũng từng nổi nóng với nàng, nhưng chưa lần nào cứng rắn như với Phó Tiêu Nhiên hôm nay.
Nếu sau này nàng cũng quá phận như Phó Tiêu Nhiên hôm nay, Thẩm Nam Âm sẽ phản ứng thế nào?
Sẽ còn cứng rắn hơn bây giờ chứ?
Trình Tuyết Ý thầm cảm ơn Thánh tử đã giúp nàng nhìn thấy điểm mấu chốt dường như không tồn tại của Thẩm Nam Âm.
Nàng phải suy nghĩ nhiều hơn về tương lai.
Như vậy hôm nay hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, bọn họ có thể vào trong sao?
Vừa nghĩ đến đây, Phó Tiêu Nhiên đã có hành động mới.
Hắn vén áo quỳ xuống trước mặt Thẩm Nam Âm.
"Là ta mạo phạm Đạo Quân." Phó Tiêu Nhiên cúi đầu, thành tâm bái Thẩm Nam Âm: “Nhưng Đạo Quân cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ trong việc muội muội ta mất tích. Ta sẽ giải thích rõ ràng, cũng sẽ phối hợp với Đạo Quân hành sự."
Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Âm: "Muội muội ta là Thánh nữ của Thiên Cung, Thánh nữ cần giữ gìn trinh tiết, nàng đã mất tích mấy ngày, Thiên Cung không thể giấu giếm được nữa, sau khi nàng trở về, dù là người bị hại nhưng vẫn bị bốn vị Cung chủ tra hỏi và..."
Hắn không biết nên nói ra bốn chữ đó như thế nào, nhưng mọi người đều hiểu ý nghĩa của nó.
Kiểm tra trinh tiết.
Người của Vô Dục Thiên Cung đều phải giữ gìn trinh tiết cho đến khi chết, một khi thành thân hoặc có d.ục v.ọng sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
Phó Tiêu Nhiên có thể chấp nhận muội muội bị trục xuất khỏi tông môn, dù sao cũng tốt hơn là hiến tế cho Vô Dục Đạo.
Hồi nhỏ bọn họ không có lựa chọn, khi lớn lên hắn có năng lực, đương nhiên phải cho muội muội một cuộc sống tốt hơn.
Hắn càng không thể chấp nhận việc muội muội bị người ta vây quanh để "kiểm tra trinh tiết".
Việc kiểm tra trinh tiết của Vô Dục Thiên Cung rất tàn khốc, Phó Tiêu Nhiên đã từng chứng kiến cảnh tượng sỉ nhục đó, tuyệt đối sẽ không để muội muội phải trải qua những điều này.
Chính sự sơ suất của hắn và Thẩm Nam Âm đã khiến Phó Tinh Hoa phải đối mặt với chúng.
"Ta thân là huynh trưởng, thấy muội muội rơi vào tình cảnh này chắc chắn sẽ tự trách mình, tuyệt không trốn tránh. Hôm nay ta quỳ xuống cầu xin Đạo Quân, xin hãy lấy lại công bằng cho muội muội ta."
"Hãy mang nàng đi, đừng để nàng khi trở về lại phải chịu đựng sự sỉ nhục, được không?"
Đây là lựa chọn tốt nhất cho muội muội.
Tinh Hoa có hảo cảm với Thẩm Nam Âm, Phó Tiêu Nhiên nhìn ra được.
Nàng thích người này, nếu có thể sống chung hòa thuận chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Thẩm Nam Âm áy náy với muội muội cũng sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.
Nàng tốt đẹp như vậy, không có nam nhân nào không thích nàng, sớm muộn gì Thẩm Nam Âm cũng sẽ yêu muội muội, nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Cho dù sau này, Tinh Hoa thích người khác vẫn có thể hòa ly với Thẩm Nam Âm.
Những nam nhân khác tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng Thẩm Nam Âm nhất định buông tay.
Phó Tiêu Nhiên đã tính toán cả việc Phó Tinh Hoa có thể thay lòng đổi dạ trong tương lai, chỉ cần Thẩm Nam Âm gật đầu.
Nếu cứng không được thì dùng mềm, liệu Thẩm Nam Âm có gật đầu hay không?
Trình Tuyết Ý không chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, hắn im lặng nhìn Phó Tiêu Nhiên hồi lâu rồi đột nhiên liếc nhìn nàng.
Danh Sách Chương: