Chương 6: Làm cả buổi, nàng nhận nhầm người
Hắn đã ngất đi nên không thể làm những việc này, là ai làm thì không cần nghĩ cũng biết.
Lúc đó linh lực của Thẩm Nam Âm đã khôi phục được bảy phần, toàn thân thoải mái sạch sẽ, không còn chút lầy lội chật vật của đêm qua, như thể hắn chỉ nằm mơ, nhưng hắn biết đó tuyệt đối không phải mơ.
Vết thương trên miệng hắn vẫn còn đó.
Vết thương bị người ta cào trên trán đã khép lại đóng vảy, khả năng hồi phục của cơ thể hắn rất kinh người, sau khi linh lực trở lại, muốn chữa khỏi những vết thương ngoài da này không để lại dấu vết cũng dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không làm vậy.
Cho dù là vết thương bị móng tay người ta cào trên trán, hay là vết thương ở những nơi chưa từng có ai nhìn thấy, hắn đều không rảnh để tâm.
Hắn cần phải tranh thủ chút thời gian cuối cùng để bắt hết đám yêu quái kia.
May mắn tuy có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn hoàn thành.
Đứng ở Trấn Yêu Tháp, bên tai văng vẳng những lời lẽ ô uế của đám yêu quái, Thẩm Nam Âm hoàn toàn không để tâm.
Đợi đến khi trận pháp được sửa chữa xong, hắn định quay người đi ra ngoài thì con yêu quái hoạ bì vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cười khẩy.
"Thẩm Nam Âm, cho dù ngươi pháp lực cao cường, thiên phú hơn người, trăm năm tu vi có thể bắt được chúng ta, chúng ta cũng không coi là thua thiệt."
Thẩm Nam Âm dừng bước vì hai chữ "thua thiệt", hôm nay lại thất thần một lần nữa.
Hắn nghĩ đến mình vừa mới nhắc đến hai chữ này với một người khác cách đây không lâu.
Hôm nay hắn đã thất thần rất nhiều lần, điều này hoàn toàn trái với thói quen và tính cách tự kiềm chế có phần hà khắc của hắn.
Thẩm Nam Âm nhíu mày, khuôn mặt luôn tươi cười bình tĩnh khó có được phủ kín vẻ lạnh lùng, điều này khiến yêu quái hoạ bì càng thêm hả hê.
"Các ngươi âm thầm phong tỏa Càn Thiên Tông, sợ chúng ta chạy trốn khó mà bắt lại, điều này quả thật bảo vệ được những người yếu đuối bên ngoài, nhưng đám đệ tử của các ngươi lại không được may mắn như vậy."
"Thẩm Nam Âm, ngươi quả thật quang minh lỗi lạc, được cả thiên hạ ngưỡng mộ, nhưng đó là chuyện trước kia."
Yêu quái hoạ bì nói với vẻ hả hê: "Bản tọa đã để lại cho ngươi một kinh hỉ, ngươi ra ngoài sẽ sớm nhận được thôi."
Thẩm Nam Âm nhạy bén cỡ nào, nghe yêu quái hoạ bì nói vậy, lại liên hệ với lai lịch của nó, đã hiểu nó có thể đã làm gì.
Hắn lại nghĩ đến những lời chất vấn và trả thù của Trình Tuyết Ý, xem ra có liên quan đến việc yêu quái chạy thoát.
Định quay người lại hỏi cho rõ ràng, thì sư tôn đã đóng cửa Trấn Yêu Tháp.
Thẩm Nam Âm đứng trước cửa, chỉ thấy vẻ mặt không cam lòng và căm hận của yêu quái hoạ bì.
"Nam Âm, con yêu quái hoạ bì kia nói gì với con vậy?"
Tô Trầm Mộng thấy sắc mặt hắn không ổn, liền bước đến hỏi han.
Thẩm Nam Âm hành lễ rồi mới đáp: "Tô trưởng lão, không sao, nó không nói gì cả."
Tô Trầm Mộng gật đầu nói: "Bất kể nó nói gì, con cũng đừng để tâm, chỉ là yêu ngôn hoặc chúng thôi."
Quan sát hắn một chút, Tô Trầm Mộng nói tiếp: "Vết thương của con rất nặng, đi theo ta về chữa trị."
Tô Trầm Mộng là trưởng lão của Bích Thủy Cung, là đại năng duy nhất tu y đạo trong Càn Thiên Tông.
Đệ tử dưới trướng bà không nhiều, đều do bà rất kén chọn, chọn đệ tử không xem linh căn và thiên phú, chỉ xem tính cách và sở thích ăn uống.
Thẩm Nam Âm quả thật bị thương khi thu phục yêu quái, thương thế không nhẹ, nếu được Tô Trầm Mộng đích thân chữa trị, chắc chỉ vài ngày là khỏi hẳn, nhưng hắn từ chối.
"Chỉ là chút thương tích nhỏ, Nam Âm tự mình xử lý được, trưởng lão đã vất vả mấy ngày rồi, e là trong cung cũng không ai chăm sóc dược liệu, việc Trấn Yêu Tháp thất thủ lần này là lỗi của con, sao dám làm phiền trưởng lão nữa." Hắn hành lễ, lùi lại nói: “Đa tạ hảo ý của trưởng lão, Nam Âm xin cáo lui."
Tuy đã tu đến Đạo Quân, có thể không cần hành lễ với bất kỳ trưởng lão nào, nhưng Thẩm Nam Âm luôn giữ lễ, không hề tự cao tự đại vì tu vi cao của mình. Từ trên xuống dưới Càn Thiên Tông, bất kể là tiền bối hay hậu bối, đều không ai nói được một lời nào không tốt về hắn.
Mọi người đều biết hắn là người được chọn làm tông chủ đời tiếp theo của Càn Thiên Tông, trừ việc sư đệ thân truyền luôn tranh giành cao thấp với hắn, không ai cảm thấy hắn không xứng với vị trí đó.
Ngọc Bất Nhiễm lạnh lùng nhìn bóng dáng Thẩm Nam Âm, hắn vất vả lắm mới nắm được cơ hội có thể vượt mặt thậm chí lật đổ đại sư huynh khỏi thần đàn, không ngờ lại thất bại.
Thẩm Nam Âm luôn nhận hết trách nhiệm về việc Trấn Yêu Tháp thất thủ, nhưng nói đúng ra thì chuyện này không liên quan đến hắn.
Người phụ trách kiểm tra trận pháp Trấn Yêu Tháp chính là đệ tử dưới trướng Ngọc Bất Nhiễm.
Thẩm Nam Âm có thể xem như tự mình giúp hắn che giấu.
Hắn đứng ra chịu trách nhiệm, người khác sẽ không chỉ trích Ngọc Bất Nhiễm, nhưng Ngọc Bất Nhiễm lại không hề cảm kích.
"Đại sư huynh, đừng tưởng làm vậy ta sẽ cảm kích ngươi."
Lúc Thẩm Nam Âm đi ngang qua, Ngọc Bất Nhiễm nghiến răng nói: "Ta chỉ càng thêm chán ghét ngươi. Lần này lại để ngươi được dịp thể hiện, ngươi nên cảm tạ ta mới phải."
Thẩm Nam Âm vốn đã rất mệt mỏi, nhưng giữa mày hắn không hề tỏ thái độ.
Hắn luôn bình tĩnh vững vàng bước về phía trước, cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
Hắn dừng lại liếc nhìn Ngọc Bất Nhiễm, vết thương trên trán khiến Thẩm Nam Âm hơi nhíu mày.
"Sư đệ." Thẩm Nam Âm dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: “Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy không phải ngày ngày bên nhau nhưng cũng xem như hiểu rõ đối phương. Ngươi làm gì, người khác có lẽ không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng."
Ngọc Bất Nhiễm khựng lại.
"Sắp xếp cho đệ tử dưới trướng cố ý lơ là sai sót, tạo cơ hội cho đại yêu chạy thoát, sau đó tự mình bắt chúng lại để thể hiện thực lực rồi xử lý đệ tử 'phạm lỗi', nhiều nhất chỉ bị trách tội quản giáo không nghiêm, ngươi không bị tổn thất gì lớn, nhưng kế hoạch này quá mạo hiểm."
"Ngươi muốn lập công, muốn sư tôn và các sư huynh đệ nhìn nhận mình, nhưng ngươi đã dùng sai cách."
"Chưa đến ba cái trong tổng số những trận pháp trừ yêu mà ngươi sắp xếp trước là có tác dụng."
Thẩm Nam Âm ôn tồn nói: "Nếu ta thật sự khoanh tay đứng nhìn, hôm nay e rằng ngươi đã chết dưới tay chúng rồi."
Khóe mắt Ngọc Bất Nhiễm giật giật, Thẩm Nam Âm vẫn bình tĩnh như trước.
"Không phải ta giúp ngươi, chỉ là ta không muốn xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Trấn Yêu Tháp là do tiền bối dựng nên, ta là sư huynh của ngươi , là thủ tọa đệ tử Càn Thiên Tông, có trách nhiệm trông coi Trấn Yêu Tháp. Trước khi bế quan, sư tôn cũng dặn dò ta phải bảo vệ nó. Trấn Yêu Tháp xảy ra chuyện, dù là do ngươi cố ý sơ suất, ta cũng là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Ta nhận lỗi này là lẽ đương nhiên, ngươi không cần cảm kích ta, chán ghét ta cũng không sao."
"Ngươi muốn chứng minh mình mạnh hơn ta, không cần phải dùng cách cực đoan như vậy."
Thẩm Nam Âm nhìn Ngọc Bất Nhiễm, chậm rãi nói: "Nếu ngươi cảm thấy mình có thể, ta sẽ đề nghị sư tôn phái ngươi đi hàng phục yêu vật ở Phệ Tâm Cốc tháng sau."
Ngọc Bất Nhiễm trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn hắn.
Thẩm Nam Âm mỉm cười xoay người rời đi, mặc kệ đối phương có tin hay không, những gì hắn quyết định, trước giờ đều sẽ làm được.
Chỉ là làm thế nào để thuyết phục sư tôn phái người khác đi làm chuyện quan trọng như "hàng yêu" thì còn phải suy nghĩ thêm.
Có lẽ Thiên Đạo không muốn hắn mệt mỏi nên rất nhanh đã có lý do đưa đến cửa.
Họa bì yêu đã cho hắn một bất ngờ.
Tin tức về việc Trấn Yêu Tháp thất thủ được phong tỏa rất nghiêm ngặt, trừ những người có cấp bậc trưởng lão trở lên thì không ai biết.
Mọi chuyện đã lắng xuống, càng không cần thiết phải để mọi người biết, gây thêm hoang mang.
Cho đến khi Thẩm Nam Âm bị vô số nữ tu vây quanh.
Hắn bị thương nên tạm thời ở lại đạo tràng dưỡng thương, không gặp ai cũng không ra ngoài, chỉ xử lý một số công việc.
Không ai ngờ được, hắn lại có ngày bị các nữ tu chỉ trích, oán hận, hỏi tội.
Bên tai Thẩm Nam Âm đầy những lời chất vấn, tiếng "nhìn lầm huynh rồi", tiếng khóc thút thít, thật sự chưa bao giờ đạo tràng lại náo nhiệt như vậy.
Hắn không giải thích, thật sự là không có cơ hội giải thích.
Các nữ tu ngươi một câu ta một câu, đồng lòng đồng dạ, cho dù kẻ phụ tình bạc nghĩa là đại sư huynh, các nàng cũng nhất định phải đòi lại công bằng.
Thẩm Nam Âm ngọc quan bạch y, thanh phong minh nguyệt, thật sự không ngờ lại là kẻ trăng hoa bạc tình.
Các nàng đều nói biết người biết mặt khó biết lòng, Thẩm Nam Âm mấp máy môi, nghĩ đến khuôn mặt của Trình Tuyết Ý, còn có mọi chuyện xảy ra trong hang động đêm đó lại chậm rãi nhắm mắt.
Cuối cùng Tĩnh Từ Pháp Tông xuất hiện giải vây, trò hề này mới kết thúc.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, hắn công bố tin tức Trấn Yêu Tháp thất thủ, họa bì yêu giả mạo Thẩm Nam Âm làm càn.
Cũng may các nữ tu chỉ bị hút linh khí, không có tổn thương gì thêm, Tô trưởng lão ra mặt luyện chế một ít Bổ Khí Đan cho các nàng, rất nhanh đã không sao nữa.
Mọi chuyện trở lại bình thường, nhưng việc này ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến Thẩm Nam Âm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tĩnh Từ Pháp Tông giao việc hàng yêu ở Phệ Tâm Cốc cho Ngọc Bất Nhiễm.
Danh Sách Chương: