Chương 120:
Vì vậy, nàng lạnh lùng nói: "Trước kia huynh không phải nói nam nhi đại trượng phu sinh ra giữa trời đất, trừ cha mẹ và trời đất ra không quỳ bất kỳ ai sao?"
"Huynh quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ tha cho huynh."
[ Nếu nàng có chút tình cảm thật lòng với ngươi thì sẽ không nhẫn tâm như vậy, ta cũng không đến mức không thể chấp nhận việc ngươi tự hủy hoại mình.]
Lời nói của sư tôn đột nhiên vang lên bên tai, Thẩm Nam Âm nhắm mắt lại, không nhịn được nghĩ đến câu nói "Ta vẫn có chút tình cảm thật lòng với huynh" của nàng sau khi bại lộ thân phận rốt cuộc là thật hay giả.
Nếu là thật, tại sao đến nước này rồi vẫn muốn hắn thân bại danh liệt.
Nếu là giả...trong tình huống đó cũng không cần phải nói những lời này.
Có lẽ chỉ là muốn đùa giỡn với hắn.
Trình Tuyết Ý... Nàng làm chuyện gì hắn cũng không thấy lạ.
Sự im lặng lan tỏa giữa hai người, Trình Tuyết Ý đến đây chính là để tìm hắn, không có việc gì quan trọng, nhưng Thẩm Nam Âm thì khác.
Hắn còn phải đi bắt Hoạ Bì yêu, còn phải bắt Triệu Vô Miên và những người khác, điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến thủy ma gây loạn, thậm chí còn có mấy đệ tử ngoại tông bị Ma tộc bắt đi đang chờ hắn cứu.
Thời gian gấp rút, cho nên khi đối mặt với sự sỉ nhục của kẻ thù cũng không hề do dự.
Thẩm Nam Âm đeo bản mệnh kiếm ra sau lưng, ánh mắt nhìn xuống đất, bình tĩnh vén vạt áo, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Trình Tuyết Ý.
Đầu gối chạm đất, Thẩm Nam Âm nhìn mặt đất trước mắt, môi mỏng khẽ mở, thốt ra hai chữ: "Cầu muội."
Trình Tuyết Ý cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Nàng đột nhiên không thở được, bước lên vài bước, giơ tay lên, suýt nữa thì cho hắn một cái tát.
Nhưng bàn tay này vẫn không hạ xuống, nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tránh đường nói: "Không ngờ đường đường là đại sư huynh của Càn Thiên Tông cũng có ngày quỳ trước mặt ta, vậy ta sao có thể không nể mặt huynh chứ?"
"Huynh đi đi." Nàng nắm chặt tay, lạnh lùng nói.
Thẩm Nam Âm quỳ thẳng lưng, nghe vậy chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, bình tĩnh nói: "Ta không còn là đại sư huynh của Càn Thiên Tông nữa, muội cũng không còn là Trình Tuyết Ý của ngày xưa, giữa chúng ta, không có gì là ta không thể làm."
Trình Tuyết Ý nghẹn ngào, nhìn nam nhân từng xuất sắc rực rỡ kia từng bước rời xa.
Nàng đã bày mưu tính kế hắn từ lâu, dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng thành công, nhưng khi kẻ phạm tội trở lại hiện trường vụ án nhìn thấy nạn nhân mình, nàng lại không cảm thấy vui sướng như trong tưởng tượng, ngược lại có cảm giác như kẻ thua cuộc.
"Thẩm Nam Âm."
Nàng không nhịn được nghẹ ngào gọi hắn.
Thẩm Nam Âm nhận ra sự thay đổi này, cơ thể hơi cứng đờ, gần như muốn quay đầu lại, nhưng hắn đã nhịn xuống.
Không quay đầu lại đã là giới hạn của hắn, nhưng bước chân lại không thể nào bước tiếp.
Tiếng bước chân vang lên, người phía sau đuổi theo nắm lấy tay áo hắn, dùng giọng điệu uất ức không hề che giấu nói: "Ta chỉ muốn hồi sinh cho mẫu thân, để bản thân và bằng hữu được tự do. Huynh hàng linh nhiều năm, tra tấn chúng ta, ta cũng chưa từng trách ngươi điều gì."
"Ta cũng không thả tất cả ma tộc ra khỏi Phệ Tâm Cốc, những kẻ làm nhiều việc ác đều bị ta phong ấn lại, phong ấn sau đó bị thủy ma thừa cơ phá hỏng, không hoàn toàn là lỗi của ta."
"Huynh vốn đã nghi ngờ ta nhưng vẫn không nói ra, ngày đó thậm chí còn cố ý thả ta đi, hôm nay tại sao lại đối xử với ta như vậy?"
"Ta mạo hiểm đến tìm huynh, huynh lại không hỏi ta một câu nào."
"Đại sư huynh, huynh không yêu ta sao?"
Thẩm Nam Âm sững sờ tại chỗ.
Từng câu oán trách và uất ức bên tai, hắn nghe thấy, nhịp tim không kìm được mà đập nhanh hơn.
Vết thương xuyên tim khiến hắn toát mồ hôi lạnh cũng khiến hắn luôn ý thức được rằng, dù bây giờ nàng có nói gì đi nữa thì trước kia nàng thật sự muốn hắn chết.
Một người muốn giết hắn, bây giờ lại hỏi hắn, huynh không yêu ta sao?
Nàng luôn vô lý, cố chấp.
Nhưng Thẩm Nam Âm không thể nào phủ nhận.
Hắn tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn nói: "Ta yêu muội."
Trình Tuyết Ý ngẩn người, còn chưa kịp nói gì lại nghe hắn tiếp tục nói: "Nhưng ta không muốn tình yêu của ta dành cho muội, lại trở thành thứ để muội lợi dụng."
Trình Tuyết Ý đột nhiên im bặt.
"Yêu sai người thì phải nhổ tận gốc, không để sai lầm tiếp tục sinh sôi."
"... Sai lầm?" Trình Tuyết Ý nhìn hắn chằm chằm, mắt đỏ hoe: “Huynh cảm thấy thích ta là sai sao?"
Trình Tuyết Ý nói rất nhanh: "Lúc đó huynh thậm chí còn nương tay với ta, biết rõ ta muốn gì vẫn buông tha ta, bây giờ lại nói thích ta là sai, muốn nhổ tận gốc?"
Nàng dường như không thể hiểu nổi, cả người trông không ổn lắm.
Thẩm Nam Âm nói: "Biết sai thì sửa, muộn còn hơn không. Ở bên nhau là phải hai tình tương duyệt, không hề toan tính, giữa chúng ta rõ ràng không bình đẳng, cho nên ta không muốn."
"Thẩm mỗ tự mình hiểu lấy, sẽ không mù quáng cố chấp."
"Dứt khoát từ bỏ còn hơn chấp mê bất ngộ, sai càng thêm sai."
[Ta không muốn.]
[Giữa chúng ta rõ ràng không bình đẳng.]
[Dứt khoát từ bỏ còn hơn chấp mê bất ngộ, sai càng thêm sai.]
Từng câu từng chữ của hắn, như lời nguyền in sâu vào tâm trí Trình Tuyết Ý.
Vẻ uất ức và đáng thương trên mặt nàng dần biến mất, màu đỏ trong mắt cũng tan biến, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng không thể xâm phạm.
Trình Tuyết Ý đột nhiên giơ tay lên, ma khí dữ tợn cuốn vào mắt Thẩm Nam Âm, hắn lập tức như bị mù, ôm mắt chịu đựng đau đớn.
"Nói nhiều cũng vô nghĩa." Trình Tuyết Ý cười lạnh: “Huynh nghĩ huynh có thể tự do lựa chọn sao?"
Nàng búng tay một cái, dùng trói linh tác trói chặt hắn lại.
"Ta không quan tâm huynh nghĩ gì."
"Mang về giam lại, để ta chơi chán rồi nói sau."
Khi Thẩm Nam Âm tỉnh lại, mắt hắn không nhìn thấy gì cả.
Trói linh tác đã được gỡ bỏ, nhưng mắt đã mù, trói hay không trói cũng như nhau.
Hắn ngây người tại chỗ một lúc mới chậm rãi đứng dậy, vịn tường, dựa vào thính giác để di chuyển ra ngoài.
Đi chưa được bao xa, tay bỗng chạm vào một thân thể lạnh lẽo mềm mại, hắn cứng đờ lập tức rụt tay lại, môi mím chặt.
"Sao không đi nữa?"
Giọng nói của Trình Tuyết Ý cũng lạnh lùng như cơ thể nàng: "Tựa vào người ta, tiếp tục đi về phía trước là lối ra."
Thẩm Nam Âm lùi về sau vài bước, hai mắt mở to nhưng chẳng nhìn thấy gì, từ góc độ của Trình Tuyết Ý trông có vẻ bất lực.
Hắn vẫn bạch y tinh khiết như cũ, tóc dài nửa buông nửa búi, dây buộc tóc màu trắng xen lẫn cùng mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, theo động tác của hắn mà trượt xuống như dòng suối mực chảy xuôi.
Trình Tuyết Ý nhìn đôi mắt vô thần của hắn, cuối cùng cũng không cần tiếp tục phải nhìn ánh mắt lạnh nhạt của hắn nữa.
"Muốn trách thì trách chính huynh." Trình Tuyết Ý cắn môi dưới, tàn nhẫn nói: “Biết rõ hiện tại huynh không phải đối thủ của ta nhưng còn cố ý đối nghịch, nói những lời ta không muốn nghe."
"Hiện tại huynh bị trọng thương, mắt thì mù, huynh định chạy trốn khỏi tay ta bằng cách nào?"
Trình Tuyết Ý từng bước đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn không chút phản ứng ngồi thất thần trên ghế, dường như không nghe thấy nàng nói.
Nàng không nhịn được mà bóp chặt cằm hắn, ép buộc đôi mắt vô thần của hắn nhìn về phía mình.
"Ta đang nói chuyện với huynh, huynh không nghe thấy sao?"
Giọng điệu hung ác của nàng hoàn toàn không còn vẻ hoạt bát đáng yêu trước đây, đôi khi Thẩm Nam Âm không khỏi nghĩ, Trình Tuyết Ý như vậy thật sự đã từng tồn tại sao?
Trước hôm nay, hắn cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng gặp lại, dù sao nàng cũng đã được toại nguyện, mẫu tử đoàn tụ, bất kể sư tôn đã làm gì khiến hai người bọn họ phải chịu khổ, nhưng bọn họ có thể gặp lại nhau, cũng coi như là một chuyện đáng vui mừng.
Hắn không ngờ nàng lại tìm đến mình nhanh như vậy, với đầu óc thông minh, hắn có thể đoán được nàng không tin sư tôn nên không muốn dùng trận pháp. nhưng hắn đã nói cho nàng biết trận pháp là thật, nàng vẫn cứ dây dưa, có lẽ nàng cũng không tin hắn.
Nhưng rõ ràng người lừa gạt là nàng.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Nam Âm chưa từng nói dối Trình Tuyết Ý nửa lời.
Đến bây giờ, người không được tin tưởng lại là hắn.
Đôi khi hắn cảm thấy thế sự thật nực cười, bản thân hắn lại càng nực cười hơn, vì vậy không nhịn được mà bật cười, vẻ mặt tự giễu khiến Trình Tuyết Ý vẫn luôn nhìn hắn phải nhíu mày.
"Huynh cười cái gì?" Trình Tuyết Ý nghiến răng hỏi.
Thẩm Nam Âm rốt cuộc mở miệng: "Ta cười vì đã đánh giá bản thân quá cao."
Trình Tuyết Ý nheo mắt.
"Muội nói không sai. Ta cố ý thả muội đi, ta biết rõ muội có âm mưu, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bước vào bẫy của muội. Trước khi chia tay lần trước, ta đã từng nghĩ rằng sau khi muội được toại nguyện, oán hận trong lòng sẽ giảm bớt, cho dù không thể hoàn lương cũng sẽ có chút hướng thiện mà quay đầu lại."
Thẩm Nam Âm xoa xoa đôi mắt mù, tu sĩ tu luyện thần thức, tuy không đến mức mù mắt là hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng, nhưng việc duy trì thần thức luôn mở cũng rất mệt mỏi, ngay cả những đại năng Độ Kiếp như sư tôn cũng khó mà khống chế được.
Đạo tâm của hắn giờ đây đã sụp đổ, cảnh giới không bị tụt xuống đã may mắn lắm rồi, làm sao có thể dựa vào thần thức để bảo vệ bản thân.
Hắn nhắm mắt lại, dùng sức ấn mạnh lên mí mắt, cơn đau giúp hắn giữ được tỉnh táo.
"Muội muốn ta làm gì mới chịu thả ta đi?"
"Quỳ xuống cầu xin muội cũng không được sao? Hay là chặt một tay của ta có được không?"
Trình Tuyết Ý cũng không ngăn cản Thẩm Nam Âm triệu hồi bản mệnh kiếm, giống như lời hắn nói, hắn rất hiểu mình, biết giờ phút này không phải đối thủ của nàng nên sẽ không liều mạng phản kháng.
Danh Sách Chương: