Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Cách hắn né trách đó, thật đáng yêu

Nàng nắm chặt dây cương con ngựa màu đỏ mận, cảm thấy mình không cần phải mở miệng từ chối, Phó Tiêu Nhiên rõ ràng không muốn nàng lên phi thuyền, hắn nhất định sẽ trực tiếp phản đối.

Không ngờ hắn lại nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Phi thuyền khởi động một ngày tốn bao nhiêu linh thạch không cần ta phải nói nhiều chứ? Đừng lãng phí thời gian và linh thạch của mọi người."

"..."

Đây là kết luận của ngươi sau một hồi do dự?

Trình Tuyết Ý thẳng thắn nói: "Thánh Tử nói đùa rồi, cho dù có lãng phí thời gian và linh thạch cũng không liên quan đến ta, là Thánh Nữ mời ta lên, không phải ta cứ nhất quyết muốn lên, ta suy nghĩ xem có nên đồng ý hay không, chuyện này rất bình thường mà?"

Phó Tinh Hoa nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười nhìn về phía ca ca với vẻ chế giễu.

Nàng vẫn luôn biết ca ca tính tình không tốt, lạnh lùng, nói chuyện không thú vị.

Nhưng vì thân phận của hắn nên mọi người đều nhẫn nhịn hắn.

Trình Tuyết Ý chính là người đầu tiên trực tiếp đáp trả hắn như vậy.

Một đệ tử ngoại môn như nàng lại cam đảm như vậy, thật sự bội phục.

Bản thân Phó Tiêu Nhiên cũng rất ngạc nhiên, hắn ngây người ra, đang định nói gì đó thì Thẩm Nam Âm đã chắn tầm mắt hắn.

"Nếu không muốn lên thì đừng lên." Thẩm Nam Âm nói với Trình Tuyết Ý: “Đường đến Thủy Vân Gian có Thủy Yêu nổi loạn, gây ra lũ lụt, Ngọc Kinh Thần Tông đang xử lý, tạm thời không thể qua lại, nếu muội không vội thì có thể đi đường vòng."

Thủy Yêu nổi loạn?

Sao lại xui xẻo thế chứ?

Nếu nàng thật sự chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ, đi đường vòng thì cứ đi đường vòng, thời gian cũng không gấp gáp lắm, nhưng nàng còn muốn đến Quỷ Thị.

Trình Tuyết Ý cảm nhận ma khí trong người dường như đã ổn định hơn chút, đi nhờ một đoạn đườn qua chỗ Thủy Yêu tác quái thì xuống, chắc là không có vấn đề gì.

Quyết định xong, Trình Tuyết Ý vỗ đầu con ngựa màu đỏ mận, huýt sáo một tiếng, nó liền tự chạy đi.

Trình Tuyết Ý nhẹ nhàng nhảy lên phi thuyền, nhưng vì phi thuyền quá cao, phần lớn lực lượng của nàng bị phong ấn nên độ cao khi nhảy lên không đủ, suýt nữa thì không lên được.

Thẩm Nam Âm đứng ở đầu thuyền đã kịp thời đưa tay ra đỡ lấy nàng, giúp nàng mượn lực nhảy lên đứng vững.

"Đa tạ..."

Lời cảm tạ vừa ra khỏi miệng đã thấy Thẩm Nam Âm đột nhiên buông tay nàng ra, lui về phía sau một khoảng cách khá xa.

Âm thanh du dương của chuông bạc vẫn chưa dứt, Trình Tuyết Ý thản nhiên đưa tay đè lại, tiếng chuông dừng, Thẩm Nam Âm trông có vẻ bình thường hơn rất nhiều.

Ý nghĩ này có hơi kỳ quặc, nhưng dáng vẻ hắn bị tiếng chuông dọa sợ lại thật đáng yêu.

Trình Tuyết Ý lặng lẽ liếc qua hàng mi dài đang rung nhẹ của Thẩm Nam Âm, lễ phép hành lễ với Phó Tinh Hoa để tỏ lòng cảm tạ.

"Đa tạ Thánh Nữ đã có lòng tốt, vậy ta xin phép làm phiền một đoạn đường."

Phó Tinh Hoa vừa hoàn hồn, liếc thấy tay Thẩm Nam Âm đã giấu vào trong tay áo, ôn nhu cười nói: "Phi thuyền lớn còn rất nhiều phòng trống, ngồi thêm vài người thì linh thạch mới không uổng phí."

Trình Tuyết Ý còn chưa kịp trả lời, kiếm quang đột nhiên lóe lên.

Nàng hoa mắt, nhìn thấy Phó Tiêu Nhiên ôm Đồng Tâm kiếm đi ngang qua trước mặt nàng, hướng về phía phòng khách.

"A Vụ, đi tìm một gian phòng khách cho sư muội." Phó Tinh Hoa cũng lập tức sắp xếp phòng cho Trình Tuyết Ý.

"Ta không cần." Tuyết Ý nói: “Qua đoạn đường bị lũ lụt ta sẽ xuống, không làm phiền Thánh Nữ và sư tỷ."

So với Phó Tinh Hoa, thái độ của A Vụ lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Nàng ta đương nhiên nhận ra trang phục của đệ tử ngoại môn Càn Thiên Tông, Thẩm Nam Âm đi cùng bọn họ thì thôi, sao ngay cả một đệ tử ngoại môn cũng lên đây?

Thánh Nữ đúng là quá tốt tính, ai cũng mời, lỡ như đối phương có ý đồ xấu thì sao?

A Vụ cảnh giác kéo Phó Tinh Hoa đi ra xa, Phó Tinh Hoa bất đắc dĩ cười xin lỗi với Trình Tuyết Ý rồi đi trấn an A Vụ trước.

Thánh Tử và Thánh Nữ đều đã đi rồi, người của Vô Dục Thiên Cung cũng dần tản ra, trên đầu thuyền chỉ còn lại Trình Tuyết Ý và Thẩm Nam Âm.

Thẩm Nam Âm nhìn thẻ bài nhiệm vụ bên hông nàng, tuy rằng không nói gì, nhưng chắc chắn hắn cũng không tán thành việc nàng vượt cấp khiêu chiến.

Trình Tuyết Ý thẳng thắn nói: "Chỉ tiện đường làm nhiệm vụ thôi, không hoàn thành thì không làm, mục đích chính của ta là tìm lý do để đến Quỷ Thị."

Việc vào Quỷ Thị cần dùng phiếu của Thẩm Nam Âm, chuyện này không cần phải giấu hắn, nói thẳng ra cũng đỡ cho đối phương phải suy nghĩ lung tung khi tự mình phát hiện ra.

"Đại sư huynh không phải bảo ta đi trả Đào Hoa Tuý sao? Ta rất nghe lời ngươi mà ~"

Giọng nàng mềm mại, mang theo chút yêu kiều khó tả.

Thẩm Nam Âm chậm rãi ngẩng mắt lên dừng lại trên người đối phương, ánh nắng chiếu rọi phủ lên người nàng một lớp ánh sáng tươi đẹp tự nhiên, rực rỡ như lưu ly.

Hắn lại nhìn thấy vỏ sò buộc tóc ở đuôi bím tóc của nàng, tuy rẻ tiền nhưng kiểu dáng tinh xảo xinh đẹp, rất hợp với vẻ linh động kiều diễm của nàng.

"Ta cũng phải đến Quỷ Thị."

Thẩm Nam Âm nói xong câu đó liền im lặng.

Ánh mắt hắn vẫn chưa rời khỏi người nàng, nhưng sự dịu dàng ôn nhu ấy thậm chí còn nhẹ hơn cả ánh mặt trời khiến Trình Tuyết Ý cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác được coi trọng, nghiêm túc đối đãi.

"Đại sư huynh cũng phải đi, ý ngươi là sao?" Trình Tuyết Ý suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, đột nhiên cảnh giác: “Đại sư huynh không phải là muốn đòi lại phiếu đã đưa cho ta chứ? Trên đời làm gì có chuyện như vậy!"

Nàng lập tức chạy ra xa, che túi tiền lại, vẻ mặt căng thẳng như thể giây tiếp theo Thẩm Nam Âm sẽ đến cướp vé.

Thẩm Nam Âm im lặng một lúc lâu mới nói: "Đã cho muội chính là của muội, sao lại đòi lại."

"Nhưng ngươi cũng muốn đến Quỷ Thị, chẳng lẽ ngươi còn có phiếu khác?"

Quỷ Thị tổng cộng chỉ có mười chỗ ngồi, cho dù muốn cảm tạ Càn Thiên Tông, bọn họ cũng không nỡ đưa ra quá nhiều vé.

Nàng không biết số lượng cụ thể, nhưng chắc chắn không quá hai tấm, thân phận của Thẩm Nam Âm không tầm thường, Cung Minh trưởng lão chắc chắn phải đưa cho hắn một tấm, còn lại hắn giữ một tấm, hoặc tặng người khác một tấm, sẽ không có nhiều hơn.

Trình Tuyết Ý tự mình phân tích tình huống, vô cùng chính xác, sự đề phòng thể hiện rõ ràng.

Thẩm Nam Âm đột nhiên cười, sắc mặt hơi tái nhợt dường như hồng hào hơn một chút.

"Không cướp của muội, ta còn dư." Hắn giải thích: “Trước khi đến ta đã gặp Tô trưởng lão, dùng đồ vật đổi lấy phiếu của bà."

Trình Tuyết Ý nghi ngờ: "Thật sao?"

Thẩm Nam Âm bất đắc dĩ phải lấy phiếu của mình ra cho nàng xem: "Thật."

Thấy hắn thật sự còn, Trình Tuyết Ý lúc này mới yên tâm, bỏ tư thế phòng bị, nhẹ nhàng vỗ túi tiền nhỏ của mình.

Thẩm Nam Âm cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua hình thêu chim khách trên túi tiền của nàng.

Hiếm khi thấy nữ hài thêu loại chim này, lại còn thêu trên túi tiền mang theo bên mình.

Trình Tuyết Ý thấy hắn chú ý liền thuận miệng nói: "Mẫu thân ta hay nói, chim khách kêu, chuyện tốt sắp đến, cho nên ta ra ngoài đều mang theo túi vải thêu chim khách để cầu may mắn."

Thì ra là vậy.

Cầu may mắn sao?

Thẩm Nam Âm nhớ lại chuyện ở Phệ Tâm Cốc, nhẹ giọng hỏi: "Không biết Trình sư muội năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười chín."

"Nhập môn được mấy năm rồi?"

"Năm năm."

"Vậy là mười bốn tuổi lên núi." Thẩm Nam Âm khép hờ mắt, tiếp tục hỏi: “Trình sư muội quê quán ở đâu? Phụ mẫu mạnh khỏe chứ?"

"..." Trình Tuyết Ý nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Phụ mẫu ta đều đã mất, mất trước khi ta lên núi một năm, được chôn cất trên núi Đồ Mi ở Thanh Bình trấn. Ta từ nhỏ đã có chút năng lực dị thường, người trong thôn không biết đó là do tiên căn, đều nói ta bị yêu quái nhập, muốn gọi đạo sĩ đến bắt ta. Phụ mẫu mang ta chuyển nhà rất nhiều lần, trước khi mất mới an cư ở nhà mới chưa được nửa năm."

"Bọn họ mất vì bệnh dịch, Thanh Bình trấn bùng phát dịch bệnh, các tiên trưởng của Càn Thiên Tông vừa lúc đến trấn trên trừ yêu, nhưng không kịp cứu phụ mẫu ta. Nhưng bọn họ phát hiện ra ta, thấy ta có linh căn, lại thương ta không có phụ mẫu nên đã mang ta về tông môn."

Trình Tuyết Ý cười nói: "Đại sư huynh còn muốn biết gì nữa không?"

Giọng nàng tuy cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, không hề có chút ý cười nào.

Nàng đã kể rõ ràng về quá khứ của mình, Thẩm Nam Âm thật sự không còn gì để hỏi nữa.

Thật ra những điều này, chỉ cần một câu truyền âm là sẽ có người báo cáo lại cho hắn từ đầu đến cuối. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK