Mục lục
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87:

Thẩm Nam Âm bận rộn mở đường bày trận phía trước nên không nghe thấy có ai nói gì phía sau.

Nhưng Trình Tuyết Ý lại nghe thấy rõ ràng

Nàng vẫn chưa đến Tàng Kiếm Các lấy kiếm nên không thể ngự kiếm như những người khác, cõng thi thể di chuyển tuy không chậm, nhưng cũng không nhanh.

Khoảng cách không xa không gần như vậy, nếu có ý dò la tin tức thì không khó để nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

À.

Thì ra Lục Bỉnh Linh đang chờ nàng ở đây.

Ông ta không thể kiểm soát được nàng, đã thế còn chứng kiến nàng phản kháng, e rằng cũng phát hiện ra nàng rất có dã tâm, sẽ không dễ dàng khuất phục, nên chuẩn bị ra tay với đại đệ tử.

Nghĩ thử xem, một người luôn tuân thủ quy tắc, tôn sư trọng đạo như Thẩm Nam Âm, khi bị sư tôn yêu cầu thành thân với ai đó, liệu có cự tuyệt như nàng không?

Bỗng nhiên trên người nhẹ bẫng, Ngọc Bất Nhiễm không biết đã quay lại từ lúc nào, hắn đã đưa một lượng lớn thi thể lên núi, trên đường về thấy nàng vẫn đang đi bộ, liền nhận lấy toàn bộ số thi thể.

Trình Tuyết Ý xoay người định cõng lại, nhưng bị hắn ngăn cản: "Đại sư huynh gọi ngươi."

Nàng khựng lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của Ngọc Bất Nhiễm, không hiểu sao lại nhớ đến lần "khuyên nhủ" đó của hắn.

[ Trình sư muội có thể khiến đại sư huynh yêu thích ngươi vô điều kiện, đối với sư tôn chuyện này là một việc rất đáng sợ.

Trình sư muội cảm thấy, nếu sư tôn muốn ngươi và đại sư huynh chia tay, đại sư huynh sẽ lựa chọn như thế nào?

Hắn sẽ không chút do dự từ bỏ ngươi. ]

"Đại sư huynh tìm ta có việc gì?" Nàng thuận miệng hỏi một câu, cảm nhận vết thương trên chân đau đến tận xương.

Ừm, cũng gần đến lúc "ma khí" phát tác rồi.

Nhưng nhìn Thẩm Nam Âm thành thạo trừ ma cho đứa trẻ sơ sinh kia, nếu nàng không bị ma khí nhập tâm, hắn hẳn sẽ không đi lấy Bạch Trạch đồ tới.

Chờ đã.

"Ai mà biết được?" Ngọc Bất Nhiễm lười biếng nói: “Ngươi đừng cõng nữa, để bọn họ làm đi, dù sao cũng còn có ta ở đây, quần áo của ngươi vừa mới thay lại dính bẩn hết rồi, phải giữ gìn một chút chứ."

Dứt lời, hắn đưa tay ra dùng Thanh Trần Quyết cho nàng.

"Đây là loại ta đặc biệt chọn cho ngươi." Hắn lẩm bẩm.

Trình Tuyết Ý nghe vậy liếc nhìn hắn.

Hắn cúi đầu xuống, như thể rất tiếc nuối vì đồ mà hắn tỉ mỉ lựa chọn, nhưng nàng có thể nhìn ra, đó chỉ là để che giấu nội tâm thật sự của hắn.

Ngọc Bất Nhiễm thoạt nhìn có vẻ giỏi biểu đạt cảm xúc hơn Thẩm Nam Âm, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, hắn cũng thích dùng những lời lẽ ác liệt để che giấu nội tâm thật sự của mình.

Dù sao cũng là sư huynh đệ, lại cùng một sư tôn, cũng có điểm tương đồng.

Nhưng dù vậy vẫn dễ đối phó hơn Thẩm Nam Âm nhiều.

Nghĩ đến việc có thể sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Thẩm Nam Âm, Trình Tuyết Ý luôn thực hiện phương châm không bỏ hết trứng vào một giỏ, nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn, không mấy ai chú ý đến bên này, nàng liền thoải mái đi đến trước mặt Ngọc Bất Nhiễm, mỉm cười nói với nam nhân đang ngự kiếm đưa thi thể: "Sư huynh đặc biệt chọn cho ta sao?"

Vì nàng nghiêng đầu, bím tóc buông xuống, chiếc vỏ sò phát sáng khẽ lay động cùng với bím tóc như muốn hoà trong lòng hắn.

"Vậy ta thật sự phải giữ gìn cẩn thận rồi."

Nàng thay đổi thái độ thờ ơ trước đó, bắt đầu cẩn thận bước đi trên mặt đất.

Ngọc Bất Nhiễm không giống Thẩm Nam Âm, Thẩm Nam Âm nhân kiếm hợp nhất, có thể chất thi thể lên kiếm, người cũng có thể bay theo.

Hắn vẫn chưa đạt đến trình độ đó, nên phải đi theo bên cạnh kiếm.

Tuy hắn có thể súc địa thành thốn với tốc độ tương đương với ngự kiếm phi hành, nhưng vì nói chuyện với Trình Tuyết Ý, hắn không rời đi ngay.

Hắn cứ nghĩ sẽ không nhận được hồi đáp, thậm chí còn bị mỉa mai một câu, nào ngờ lại có thu hoạch ngoài mong đợi.

Trình Tuyết Ý nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Nam Âm tìm nàng, cứ chờ xem là chuyện gì.

Rời khỏi Ngọc Bất Nhiễm một đoạn, nàng bắt đầu phóng thích ma khí của mình, hòa lẫn với ma khí ở đây rồi đưa vào trong ngực.

Ma khí ở đây khác với ma khí của nàng, khó tránh khỏi bị phát hiện, nàng phải pha trộn một chút.

Ngọc Bất Nhiễm nhìn bóng dáng nàng, điều khiển kiếm trên tay đâu vào đấy, suy nghĩ lại quay về những ngày "nằm liệt" ở Bích Thủy Cung.

Cả đời này hắn có hai khoảnh khắc u ám và thất bại nhất, lần đầu tiên là bị Thẩm Nam Âm cướp mất cơ hội Tông chủ, lần thứ hai chính là những ngày tháng nằm ở Bích Thủy Cung.

Hắn không nói được, không cử động được, một người luôn sĩ diện như hắn phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và sỉ nhục.

Tuy không đến mức trí mạng, nhưng hắn luôn canh cánh trong lòng, nỗi đau này còn khó chữa lành hơn cả nỗi đau thể xác.

Hắn biết, các đồng môn không thích hắn bằng đại sư huynh, nhưng hắn vốn mạnh mẽ, bọn họ không làm gì được nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chờ hắn suy yếu, không biết khi nào mới có thể khôi phục, thậm chí có thể không bao giờ khôi phục được, bọn họ liền nhân cơ hội giậu đổ bìm leo.

Hắn không trách các đồng môn Bích Thủy Cung, dù bọn họ làm gì, ít nhất cũng đã cứu mạng hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ cảm kích, không có tư cách trách cứ.

Không trách là không trách, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bã, uất ức.

Hắn mất ngủ triền miên, bọn họ cứ nghĩ hắn đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra không phải.

Hắn vẫn luôn tỉnh táo, tỉnh táo cảm nhận bộ dạng tàn phế của mình, cảm nhận sự ghét bỏ của người khác.

Có một khoảng thời gian rất dài, hắn thà rằng mình đừng tỉnh lại.

Mang ơn Thẩm Nam Âm mà tỉnh lại, nói không chừng tu vi còn bị giảm sút, có ích lợi gì chứ?

Nhưng hắn vẫn chưa báo cáo tình hình của tiểu Thiên Ma ở Phệ Tâm Cốc cho sư môn, vậy nên không thể chết ngay được, còn phải cố gắng khôi phục.

Sự xuất hiện kịp thời của Trình Tuyết Ý đã khiến tinh thần và tâm trạng u uất của hắn dần dần hồi phục.

Miệng lưỡi nàng tuy sắc bén hơn bất kỳ ai, nhưng lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất mang đến ngọt ngào cho những ngày tháng u ám của hắn.

Không biết nàng đã tốn bao nhiêu tâm tư mới làm được chiếc lục lạc tặng hắn.

Khi tất cả mọi người đều bỏ đá xuống giếng, một chút thiện ý cũng trở nên quý giá, huống chi thiện ý của nàng không chỉ là một chút.

Hắn tuy không thể cử động, nhưng hắn có thể thấy, có thể thấy nàng tu luyện ban đêm còn phải trông coi lò thuốc cho hắn, có lúc mệt đến mức gật gù, nhưng cây quạt trên tay vẫn không ngừng lay.

Sự chăm sóc tận tình của nàng đã giúp hắn nhanh chóng hồi phục, miệng lưỡi cũng không còn cay đắng nữa.

Vì vậy, việc hắn thích nàng là chuyện rất bình thường.

Ngọc Bất Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ, hiện tại trong lòng nàng chỉ có đại sư huynh, những người khác cũng vậy, dù sao hắn luôn là người bị xem nhẹ, dần dần cũng quen rồi, hắn không ngại.

Hắn sẽ chờ đợi cơ hội tốt để thừa cơ chen chân vào.

Hơn nữa lần này xen giữa đại sư huynh và nàng không phải ai khác, mà là sư tôn.

Trên núi, Thẩm Nam Âm bố trí kiếm trận, đào một cái hố lớn.

Nhìn những thi thể liên tục được đưa vào hố, xếp thành hàng dài, già trẻ lớn bé, nam nữ đều có, lông mày hắn vẫn luôn nhíu chặt.

Hoàng thượng thân thể yếu ớt, không thể giúp đỡ, liền phái thị vệ đi hỗ trợ.

Có Thẩm Nam Âm ở đây, cũng không cần thị vệ bảo vệ hắn nữa.

"Là trẫm sơ suất." Hoàng thượng nói được vài câu liền ho khan, môi đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt: “Mấy hôm trước thân thể trẫm không khỏe, vẫn luôn ở trong cung dưỡng bệnh, mấy ngày không lâm triều, vừa phát hiện ra chuyện này, trẫm liền lập tức liên lạc với Càn Thiên Tông."

Ma hoạn là chuyện Nhân tộc không thể giải quyết, chỉ có thể báo cho tu giới.

Thẩm Nam Âm nói: "Bệ hạ không cần tự trách, ngay cả Ngọc Kinh Thần Tông cũng không phát hiện ra manh mối, huống chi là Nhân tộc. Chuyện này là trách nhiệm của tu giới, nếu lúc đó ta đi muộn một chút, điều tra kỹ lưỡng hơn một chút thì đã không có nhiều thương vong xảy ra."

Diệp Nhược Băng đã đến, nghe hắn nói vậy rất áy náy, xấu hổ cúi đầu.

Chuyện xảy ra ở địa phận Ngọc Kinh, Thẩm Nam Âm đã quản quá nhiều rồi, hắn nói hắn không nên đi sớm là để giữ thể diện cho Ngọc Kinh, cũng là nhắc nhở bọn họ.

Có lẽ Chưởng môn sư huynh ở Càn Thiên Tông cũng sẽ không dễ chịu gì, Tĩnh Từ Pháp Tông chắc chắn sẽ trách phạt.

Diệp Nhược Băng mặt mày ủ rũ, Thẩm Nam Âm cũng không có tâm trạng an ủi.

Cảnh tượng trước mắt quá nặng nề.

Nặng nề đến mức hắn không còn tâm trạng nào khác.

Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy hắn, mãi đến khi Trình Tuyết Ý chạm vào tay đang buông thõng bên người của hắn, hắn mới chậm chạp quay đầu lại.

Hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Muội đến rồi."

Trình Tuyết Ý nghe hắn nói vậy, chỉ cảm thấy đại sư huynh thật đáng thương.

Hắn như sắp bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm, mắt và chóp mũi hơi đỏ ửng.

Nếu không phải trường hợp không cho phép, nàng cảm thấy hắn có thể sẽ khóc.

Thẩm Nam Âm khóc?

Thật khó tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Trình Tuyết Ý ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Đại sư huynh, người chết không thể sống lại, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể tìm ra kẻ chủ mưu thật sự, báo thù cho họ, để họ sớm được đầu thai chuyển thế."

Nàng cố ý nhấn mạnh chữ "thật sự", đừng tìm nhầm người, lại đổ lên đầu nàng.

Thẩm Nam Âm mỉm cười gượng gạo, trông giống như đang an ủi nàng hơn.

"Ta không sao, muội đừng lo lắng."

Rõ ràng nàng muốn an ủi hắn, hắn lại dùng nụ cười để an ủi sự lo lắng của nàng. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK