Chương 75:
Kẻ gây ra bi kịch cho cả gia đình nàng, cớ gì hắn có thể sống trong nhung lụa, được người người kính trọng đến tận ngày hôm nay?
Trình Tuyết Ý đau đớn khắp người, đầu đau, mặt đau, toàn thân đau nhức, xương cốt và ngũ tạng lục phủ đều đau.
Nhưng cơn đau cũng không thể nào kéo lại lý trí của nàng, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Tĩnh Từ Pháp Tông, nhìn dung nhan vẫn tuấn tú trẻ trung dưới mái tóc bạc trắng, râu bạc kia, nghĩ đến vẻ mặt phức tạp của mẫu thân khi nhắc đến người này, nghĩ đến giọt nước mắt của bà trước khi chết.
Xương cổ như muốn gãy lìa, Trình Tuyết Ý vốn chịu đau rất giỏi cũng không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
Nàng phun ra một ngụm máu, thở hổn hển.
Một luồng ấm áp truyền đến trên vai, linh lực quen thuộc từ vai truyền khắp cơ thể, cơn đau nháy mắt giảm đi không ít, Trình Tuyết Ý khẽ dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, là sườn mặt của Thẩm Nam Âm.
Hắn không nhìn nàng, cũng không nhìn Tĩnh Từ Pháp Tông, hắn cúi đầu, quỳ một gối bên cạnh nàng, một tay ấn lên vai nàng giúp nàng chữa thương, một tay giải thích cho nàng.
"Đây là Tĩnh Từ Pháp Tông." Hắn ôn tồn nói: “Không phải địch nhân, Trình sư muội, đừng sợ."
Trình Tuyết Ý thật sự coi Tĩnh Từ Pháp Tông là kẻ thù.
Đây chính là kẻ thù và đối thủ của nàng.
Nhưng với thân phận giả mạo của nàng hiện tại, điều này là không hợp lý.
Giọng nói của Thẩm Nam Âm ôn nhu, êm tai như tiếng oanh vàng xuất cốc, kéo lại lý trí của Trình Tuyết Ý đang chìm trong đau đớn.
Một bên đầu gối vẫn luôn không chịu khuất phục của nàng cuối cùng cũng từ từ cong xuống, Thẩm Nam Âm liền đỡ nàng dậy.
"Không được. Xương đùi của muội bị gãy, đừng cử động."
Thẩm Nam Âm ra hiệu cho nàng đứng lên, Trình Tuyết Ý lảo đảo đứng dậy, nhìn hắn cúi đầu xuống bên đầu gối bị thương của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng nối xương.
Xương đầu gối bị lệch vị trí được chữa trị, Trình Tuyết Ý đau đến kêu lên một tiếng, Thẩm Nam Âm nhẹ nhàng xoa bóp chân, làm dịu cơn đau và co rút của nàng.
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Thẩm Nam Âm luôn là một người rất tốt.
Là một vị đại sư huynh ôn hòa thiện lương.
Hắn đối xử tốt với tất cả các đệ tử, thấy hậu bối gặp khó khăn liền ra tay tương trợ, chữa thương là điều đương nhiên.
Nhưng Tĩnh Từ Pháp Tông không phải kẻ ngu ngốc, ông ta nhìn ra được hắn đối xử với Trình Tuyết Ý không giống như đối với những hậu bối khác.
"Đây là Pháp Tông sao?"
Lý trí của Trình Tuyết Ý trở lại, kỹ năng diễn xuất cũng theo đó mà trở lại.
Gạt bỏ vẻ căm hận trong mắt, nàng tỏ vẻ mờ mịt, bối rối nói: "Đại, đại sư huynh, ta, ta cứ tưởng, tưởng có Ma tộc trà trộn vào đệ tử tuyển chọn, giả dạng để lừa ta làm chuyện gì đó, ta..."
Vẻ mặt lắp bắp của nàng quá chân thật, cùng với thương tích đầy mình, máu me bê bết, trông đáng thương vô cùng.
Thẩm Nam Âm biết giờ phút này mình nên giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói nghẹn ngào và ánh mắt bất lực của nàng khiến hắn không thể làm gì được.
Hắn thật sự không biết làm thế nào.
Hắn không thể nghi ngờ người này, cũng không thể không đau lòng cho nàng.
"Không sao đâu." Hắn nhỏ giọng an ủi, bàn tay không tự chủ được mà đưa lên mặt nàng, vu.ốt ve vết thương phía trên.
Đây đã là giới hạn hắn có thể làm trước mặt sư tôn.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ Trình Tuyết Ý không muốn để lộ quan hệ của hai người.
"Muội chưa từng gặp sư tôn, lại bái nhập ngoại môn, chưa từng được diện kiến chân dung của sư tôn, không nhận ra người cũng là chuyện bình thường."
Lời này không có vấn đề gì, tiểu đệ tử ngoại môn lấy đâu ra tư cách bái kiến chân dung của Pháp Tông?
Bọn họ chỉ làm việc vặt, nói dễ nghe là đệ tử, nói khó nghe chính là người hầu.
Một người như vậy không nhận ra mặt của Pháp Tông là điều hợp lý.
Thẩm Nam Âm hành lễ với Tĩnh Từ Pháp Tông, cúi đầu nói: "Sư tôn, đệ tử tưởng người đã về Thanh Hư Các, không ngờ người vẫn còn ở đây, đệ tử thất lễ."
Tĩnh Từ Pháp Tông lặng lẽ nhìn hắn một hồi, sau đó chuyển ánh mắt sang Trình Tuyết Ý.
So với ánh mắt hận thù mãnh liệt lúc trước, đôi mắt mờ mịt, bất lực cùng với tia mong đợi lúc này càng quen thuộc hơn.
Ông ta im lặng một lát, cuối cùng cũng không vạch trần sự bất thường giữa hai người, thản nhiên nói: "Nam Âm nói đúng, ngươi chưa từng gặp bổn tọa, nhận nhầm bổn tọa là Ma tộc nên không chịu cúi đầu quỳ lạy cũng không có gì sai, ngược lại rất có khí tiết, đáng khen."
Trình Tuyết Ý sợ hãi muốn quỳ xuống, nhưng chưa kịp làm gì, Tĩnh Từ Pháp Tông đã nói: "Bổn tọa đã thấy những gì cần thấy, giờ cũng đã muộn, bổn tọa đi trước."
Ông ta nói xong liền biến mất, không hề căn dặn gì với Trình Tuyết Ý.
Dù có thu nhận hay không cũng nên có một kết quả, ông ta kéo người vào rừng trúc này, cuối cùng lại bỏ đi, không ai hiểu được ý nghĩ của ông ta.
Trình Tuyết Ý đứng ngây người tại chỗ, bắt đầu hối hận vì sao mình lại không tỉnh táo, không chịu từ bỏ tôn nghiêm và thể diện để quỳ lạy người này.
Rừng trúc biến mất, Trình Tuyết Ý phát hiện mình vẫn còn ở Thiên Thượng Môn, nàng chợt hỏi: "Tuyển chọn kết thúc rồi sao?"
Thẩm Nam Âm một lúc sau mới nói: "Kết thúc rồi."
Hắn vừa dứt lời, Ngọc Bất Nhiễm liền hiện thân, tức giận nói: "Vừa rồi ngươi cứng đầu làm gì? Sao không bái sư tôn? Cơ hội tốt như vậy, bái xong rồi cầu xin được nhận làm đồ đệ là được rồi? Ngươi biểu hiện tốt như vậy, chẳng lẽ sư tôn còn từ chối hay sao?"
"Ngươi muốn bái sư, nhưng lại không chịu quỳ, cứ thế để sư tôn đi mất, ngươi bị hồ đồ à!"
Ngọc Bất Nhiễm lo lắng đi tới đi lui: "Bây giờ thì hay rồi, tuyển chọn kết thúc, người khác đều đi ra ngoài hết, ngươi không phải đệ nhất, cũng không tìm được tín vật, xem ngươi làm sao bây giờ."
Thẩm Nam Âm giơ tay lên, miệng đang lải nhải của Ngọc Bất Nhiễm bỗng nhiên không mở ra được, hắn trừng mắt nhìn Thẩm Nam Âm, Thẩm Nam Âm lại đẩy tay, Ngọc Bất Nhiễm liền lùi về phía sau, vài bước liền biến mất khỏi hiện trường.
Đuổi người đi xong, hắn nắm lấy tay Trình Tuyết Ý, bàn tay to lớn ấm áp khô ráo bao bọc lấy tay nàng.
"Ra ngoài thôi." Hắn nhỏ giọng nói: “Nghĩ cách khác là được. Có chí thì nên, không ai có thể cản được. Đừng nản lòng, rồi sẽ có cách."
Trình Tuyết Ý khẽ nín thở, nhìn vào mắt hắn: "Huynh cũng cảm thấy vừa rồi ta nên quỳ sao?"
Thẩm Nam Âm nhìn thẳng vào mắt nàng, một lúc sau mới nói: "Ta thấy thế nào thì có quan trọng không?"
Trình Tuyết Ý khựng lại.
"Không quan trọng." Thẩm Nam Âm chậm rãi nói: “Đó là chuyện của muội, muội cảm thấy nên quỳ thì quỳ, muội cảm thấy không nên thì không quỳ. Ý nghĩ của ta không thể ảnh hưởng đến muội, vẫn phải xem muội nghĩ như thế nào."
Đầu gối của Trình Tuyết Ý đã không còn đau nữa, nhưng nó vẫn cứng đờ, không muốn khuất phục.
Nàng lại bắt đầu cắn môi, môi vốn đã bị rách, giờ phút này càng chảy máu không ngừng.
"Đừng cắn." Thẩm Nam Âm dùng tay tách môi nàng ra, động tác ôn nhu mang theo hương thơm thoang thoảng.
"Chảy máu rồi." Hắn vừa nói vừa giúp nàng cầm máu.
Trình Tuyết Ý mím môi, nhìn máu của mình dính trên tay hắn, mà hắn cũng không lau đi, cứ để như vậy.
Nàng nhịn không được nói: "Sao đại sư huynh lại biết huynh nghĩ thế nào không quan trọng? Ta vẫn muốn nghe xem huynh nghĩ sao."
"Huynh cảm thấy ta có nên quỳ không? Đáp án là gì?"
Ánh mắt nàng nóng bỏng nhìn hắn, tim Thẩm Nam Âm lỡ mất một nhịp, vẻ mặt phức tạp, giọng nói khó mà phân biệt được: "Muội đã không quỳ, đúng không?"
Trình Tuyết Ý bừng tỉnh.
Nàng không muốn quỳ, liền thật sự không quỳ, Thẩm Nam Âm nói đầu gối của nàng không thể quỳ, bất kể hắn có thật sự chỉ vì đầu gối nàng bị thương không thể quỳ xuống mới ngăn cản hay không, kết quả đều là giúp nàng tìm được bậc thang để xuống, giúp nàng không phải quỳ trước Lục Bỉnh Linh.
"Tuyết Ý!"
Giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, Trình Tuyết Ý ngơ ngác quay đầu lại, đập vào mắt là viên bảo châu lấp lánh.
"Nhìn xem! Hồng Nhạn Bảo Châu! Tín vật của kỳ tuyển chọn lần này! Ta lấy được rồi!"
A Thanh mặt mày xám xịt, quần áo rách rưới, cả người đầy thương tích nhét viên bảo châu vào lòng nàng.
Nàng vui vẻ nói: "Cho ngươi! Đừng buồn nữa, tỷ tỷ có cách rồi! Ngươi vẫn có thể vào nội môn!"
Trình Tuyết Ý ngây người, ký ức quay trở lại không lâu trước đó, A Thanh chân thành nói với nàng: Ta hơn ngươi vài tuổi, coi như là tỷ tỷ của ngươi vậy.
Nàng dường như luôn thích nói những lời này, nhưng lại không biết rằng tuổi thật của Tuyết Ý lại lớn hơn nàng rất nhiều.
Nhìn Hồng Nhạn Bảo Châu lấp lánh trong lòng bàn tay, Trình Tuyết Ý dù đau đến tận cùng cũng chưa từng rơi nước mắt, rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Tỷ tỷ." Nàng nói giọng mềm mại: “Tỷ thật lợi hại."
Trước khi tuyển chọn, tu vi của A Thanh chỉ miễn cưỡng đạt đến Trúc Cơ.
Trình Tuyết Ý bị Tĩnh Từ Pháp Tông cưỡng ép kéo vào rừng trúc, lạc mất nàng, thật sự không dám tưởng tượng A Thanh một mình vượt qua cửa ải thứ ba như thế nào, thậm chí còn lấy được Hồng Nhạn Bảo Châu.
Nàng lấy được tín vật, nhưng không vội vàng đi ra ngoài tìm kiếm con đường tươi sáng cho mình, mà là tìm được Tuyết Ý, không chút do dự đưa bảo châu cho nàng.
Trình Tuyết Ý không biết mình làm sao nữa.
Nàng chưa bao giờ là người yếu đuối.
Phụ thân từ sớm đã dạy nàng không được rơi lệ, khóc lóc là vô dụng nhất, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, chỉ khiến kẻ thù xem thường mình.
Nhưng hiện tại nàng đối mặt không phải kẻ thù, vậy khóc cũng không sao chứ?
Đối với nàng, khóc không phải để giải quyết vấn đề.
"Ta không thể nhận."
Trình Tuyết Ý tìm lại được giọng nói của mình, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ thật lợi hại, nhưng ta không thể nhận, đây không phải do bản lĩnh của ta mà có được, ta sao có thể nhận chứ?"
Danh Sách Chương: